Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 140 - Chương 140: Một Cuộc Điện Thoại

Chương 140: Một cuộc điện thoại Chương 140: Một cuộc điện thoại

Khi điện thoại Tô Bình Nam vang lên thì đã là đêm khuya.

"A lô?"

"Ma thuật sư, có thể giúp ta một chút không."

Trong điện thoại, Lộ Lộ có chút nức nở nói.

"Giúp ngươi cái gì?"

"Giúp ta biến một tên khốn kiếp thành chó, heo, động vật gì cũng được, chỉ cần sẽ không xuất hiện nữa là được."

Tô Bình Nam nói với điện thoại: "Ta nói rồi, ta không phải ma thuật sư, những chuyện đó chỉ là nói đùa thôi."

"Ngươi cũng không muốn giúp ta sao?"

Tiếng nức nở của Lộ Lộ càng lớn hơn.

"Ta nói rồi, ta không phải ma thuật sư, nhưng ta có thể giúp ngươi."

Tô Bình Nam nói rất chân thành.

"Thật? Cho dù ta là một cô gái hư hỏng thì ngươi cũng giúp?"

Tô Bình Nam mỉm cười: "Nếu chân thành thì không tính toán."

"Thế nhưng ngươi lại không có tiền, Nha Nha nói ngươi còn lừa nàng tiền cơm."

Tô Bình Nam im lặng, qua mấy phút mới nói: "Ta rất có tiền."

Khi Tô Bình Nam chạy tới chỗ buồng điện thoại mà Lộ Lộ nói thì Lộ Lộ đang dựa vào cột điện bên đường ngủ gà ngủ gật, cái đầu nhỏ gật gù.

"Ngươi đã đến sao, hì hì, ta xong đời rồi, mười vạn đồng."

Vừa say, vừa buồn ngủ, Lộ Lộ nói năng lộn xộn.

Tô Bình Nam cười cười, ngồi dưới đất với Lộ Lộ: "Nói cho ta nghe xem."

Lộ Lộ "Oa" một tiếng, khóc lên, bắt đầu kể ra ủy khuất của mình.

"À."

Sau khi Tô Bình Nam nghe xong, lạnh nhạt nói.

"Không có?"

Lộ Lộ mặt mũi tèm nhèm, trừng mắt nhìn nam nhân chỉ biết "à" này: "Ngươi không biết an ủi ta vài câu sao? Ta thảm như vậy?"

Lộ Lộ nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ngươi giúp ta biến tên cặn bã này thành chó, ta mang ơn ngươi cả đời."

Nói xong, Lộ Lộ cố ý liếc mắt đưa tình với Tô Bình Nam, nhưng mà mặt mũi đang tèm nhèm nên khiến cho cái liếc mắt đưa tình này trở nên vô cùng khôi hài.

Tô Bình Nam cười lắc đầu: "Đừng nói bậy, ta nói ta không phải ma thuật sư, những chuyện đó chỉ là nói đùa. Nói về Lâm Nhạc Phi này đi, hắn làm nghề gì?"

Lộ Lộ thở dài: "Không biết, chỉ biết là hắn làm kiến trúc ở Thiên Đô."

Tô Bình Nam khẽ gật đầu, đứng dậy đi vào trong xe lấy điện thoại.

"Văn Văn, giúp ta tra một người, làm kiến trúc ở Thiên Đô, tên là Lâm Nhạc Phi."

Lúc này Lộ Lộ mới nhìn rõ Tô Bình Nam chạy xe Benz tới, lập tức kinh ngạc nhảy dựng lên: "Xe của ngươi?"

Tô Bình Nam gật đầu.

Lộ Lộ lập tức giơ bàn tay lên đếm ngón tay, bắt đầu tính: "Sau này mỗi tháng không mua quần áo lung tung, có thể tiết kiệm được năm trăm, không mua đồ trang điểm. . ."

Tính toán khoảng chừng mười mấy phút, Lộ Lộ vẻ mặt đau khổ, thận trọng nói: "Ta phải chờ sáu năm mới trả hết nợ, ngươi có cho ta mượn nữa không."

Tô Bình Nam cười cười, điện thoại vang lên. Nghe điện thoại, ừ vài tiếng, sau đó nói với Lộ Lộ: "Được rồi, đừng tính, việc này ta giúp ngươi."

Lộ Lộ vô cùng đáng thương gật đầu một cái, ngoan ngoãn như một con mèo: "Giúp ta như thế nào?"

Tô Bình Nam: "Chờ trời sáng đi, hừng đông ngươi sẽ biết."

Lộ Lộ từ chối không cho Tô Bình Nam đưa nàng về túc xá, cuộn người lại ngủ bên ghế lái phụ. Chỉ là thỉnh thoảng run rẩy trong lúc ngủ mơ, khiến cho Tô Bình Nam cảm nhận được sợ hãi trong lòng cô bé.

Tô Bình Nam cởi áo của mình khoác lên người Lộ Lộ, khẽ nói một câu: "Ngươi cảm thấy ngươi là cô gái hư, trong mắt người khác ta cũng đâu có tốt lành gì."

Lộ Lộ bị tiếng tít tít vang lên không ngừng đánh thức, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Bình Nam đang hút thuốc ngoài xe. Mặt trời mới mọc, ánh mặt trời vàng chói chiếu lên gương mặt kiên nghị của Tô Bình Nam, Lộ Lộ nhất thời nhìn đến ngẩn người.

"Tít tít tít."

Máy nhắn tin lại vang lên.

"Ta sai rồi, ngươi giơ cao đánh khẽ. Ngươi ở đâu?"

"Không đòi nhà nữa, chuyện bồi thường chỉ là nói đùa thôi, ngươi ở đâu?"

Lộ Lộ bị tin nhắn cầu xin tha thứ liên tục đến làm cho sợ ngây người, nàng có chút không tin, dụi dụi con mắt.

"Hẳn là chuyện đã xong rồi, cần gọi điện thoại không?"

Tô Bình Nam mỉm cười đi tới trước xe, đưa điện thoại cho Lộ Lộ.

Điện thoại vừa kết nối, giọng phu nhân lập tức vang lên: "Là Lộ Lộ sao?"

Trong giọng nói tràn đầy lo lắng, hoàn toàn không có vênh váo tự đắc như ngày hôm qua.

Lộ Lộ hơi khó hiểu, cúp điện thoại, nhìn chằm chằm Tô Bình Nam: "Bọn họ muốn qua đây."

Nhìn vẻ mặt khủng hoảng của Lộ Lộ, Tô Bình Nam nói: "Ta chờ với ngươi."

Lộ Lộ lập tức bình tĩnh lại, đi xuống, cười tủm tỉm liếc mắt đưa tình với Tô Bình Nam.

Tô Bình Nam cười chỉ vào mặt nàng, nói: "Trong xe có gương."

"A...!"

Lộ Lộ nhìn mặt mình trong gương một chút, lập tức hét lên, luống cuống tay chân lấy đồ trang điểm từ túi xách ra bắt đầu trang điểm.

"Mỗi người đều có cách sống của mỗi người, nếu sai thì bọn họ phải trả giá đắt."

Tô Bình Nam nhìn mặt trời vừa mới dâng lên, dùng chân giẫm tắt điếu thuốc, chậm rãi nói.

Vợ chồng Lâm thị tới rất nhanh, lái một chiếc Santana lao vùn vụt tới.

Xuống xe, Lâm Nhạc Phi thấy Tô Bình Nam, lập tức chấn động, hắn biết Tô Bình Nam trong một buổi tiệc rượu. Mặc dù với thân phận của hắn thì không đủ tư cách ngồi chung một bàn với Tô Bình Nam nhưng hắn vẫn nhớ kĩ mặt.

Lộ Lộ nhìn phu nhân đang tươi cười nịnh nọt trước mặt, đầu óc trống rỗng, không biết là đối phương muốn làm gì…

Bình Luận (0)
Comment