Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 141 - Chương 141: Đi Hồng Kông

Chương 141: Đi Hồng Kông Chương 141: Đi Hồng Kông

"Lộ Lộ tiểu thư, chuyện ngày hôm qua là ta sai, xin lỗi, là ta hiểu lầm. Nhà ở chúng ta cũng không cần nữa, 10 vạn đồng cũng không cần nhắc tới nữa, đây là 20 vạn, xem như là chồng ta bồi thương cho thanh xuân bị tổn thất của ngươi."

Lộ Lộ kinh ngạc nhìn cái rương phu nhân đưa tới: "Ngươi đang làm cái gì?"

Phu nhân nhìn Tô Bình Nam đang im lặng đứng bên cạnh, cúi đầu khom lưng nói: "Tô tiên sinh, như vậy ngươi đã hài lòng chưa?"

Lộ Lộ đứng trước mặt Tô Bình Nam, lớn tiếng nói: "Vấn đề này không có liên quan gì tới hắn, các ngươi cứ nhắm vào ta."

Phu nhân cười làm lành nói: "Lộ Lộ tiểu thư, ngươi không nói ngươi quen biết Tô tiên sinh, đúng là một hiểu lầm lớn."

Lộ Lộ choáng váng nhìn phu nhân một chút, lại quay đầu nhìn Tô Bình Nam một chút, trong đầu trống rỗng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Phu nhân khom người với Tô Bình Nam, thận trọng nói: "Tô tiên sinh, nếu như ngài hài lòng, ngài xem, công trình của chúng ta ở Minh Nguyệt Hồ với vật liệu đá Trường Dương, ngài có thể giơ cao đánh khẽ hay không?"

Tô Bình Nam vỗ vỗ Lộ Lộ còn đang ngượng ngùng, cười nói: "Đừng ngốc nữa, đang hỏi ngươi hài lòng hay không."

Lộ Lộ nhìn Tô Bình Nam, hơi hiểu.

"Lộ Lộ tiểu thư, nếu như ngươi còn không hài lòng, nam nhân đó còn đây, ngươi có thể đánh hắn mấy lần cho hả giận."

Lộ Lộ vô thức nhìn Tô Bình Nam, hỏi: "Ta có thể chứ?"

Tô Bình Nam khẽ gật đầu.

Lộ Lộ sải bước đi đến trước mặt Lâm Nhạc Phi, nhìn nam nhân đang ủ rũ cúi đầu này, cơn giận chạy lên não, quất hắn một cái bạt tay thật mạnh.

Lâm Nhạc Phi cũng không dám bụm mặt, cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi."

Lộ Lộ đột nhiên cảm thấy nam nhân này khiến cho nàng rất ghê tởm, không muốn đánh nữa, giống như đánh hắn sẽ dơ tay mình.

"Các ngươi đều cút cho ta!"

Lộ Lộ giống như nổi điên, ném cái rương phu nhân đưa cho mình vào ngươi Lâm Nhạc Phi, quay người ôm Tô Bình Nam khóc lớn lên.

Tô Bình Nam vỗ lưng Lộ Lộ, cũng không nói gì thêm.

Cũng không biết đã khóc bao lâu, Lộ Lộ nước mắt đầy mặt, ngẩng đầu nhìn Tô Bình Nam, hơi đỏ mặt, buông lỏng tay ra, nói nhỏ: "Cám ơn ngươi."

Tô Bình Nam cười cười: "Bạn mà, nên làm như vậy."

Lộ Lộ bỗng nhiên kinh hô: "Xong đời, lão nương lỗ to rồi, tiền lại ném cho hai tên khốn kiếp đó!"

Tô Bình Nam chỉ chỉ một chỗ: "Bọn họ không dám nhặt."

Lộ Lộ nhìn Tô Bình Nam, ánh mắt lưu chuyển, cười khanh khách nói: "Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

"Ta chính là ta."

Tô Bình Nam nói.

Lộ Lộ chăm chú nhìn Tô Bình Nam: "Ngươi cũng biết ta không phải nữ hài tốt, ngươi giúp ta là vì Nha Nha phải không?"

Tô Bình Nam nở nụ cười: "Bởi vì ngươi là bạn của ta."

Lộ Lộ bĩu môi: "Lúc nào cũng tỏ vẻ cao thâm khó lường. Thôi, ta không hỏi nữa."

Nói rồi nàng hí hửng chạy tới chạy tới nhặt hòm lên, hai mắt tràn ngập vui vẻ, viết đầy hai chữ "vô tâm vô phế".

Tô Bình Nam nhìn dáng vẻ này của nữ hài, hờ hững thốt ra một câu.

"Mỗi người một nửa, ta đủ nghĩa khí chứ?"

Lộ Lộ chạy tới trước mặt Tô Bình Nam, nâng hòm da lên.

"Ta đã bảo là mình có rất nhiều tiền rồi mà."

Tô Bình Nam lắc đầu: "Đây là số tiền ngươi nên nhận được."

Lộ Lộ không cười nữa, vừa nhìn chằm chằm vào Tô Bình Nam vừa thấp giọng nói: "Cám ơn ngươi."

Tô Bình Nam mỉm cười, vỗ tay rồi nói: "Sắp muộn rồi, hôm nay ta có việc nên sẽ sai người đưa ngươi về ký túc xá."

Ở ven đường, mười mấy chiếc xe việt dã màu đen đã xuất hiện trong tầm mắt.

Lộ Lộ cắn môi, nhìn rất nhiều nam tử mặc vest đen cung kính nghênh đón ma thuật sư lên một chiếc ô tô dáng dài màu đen cực kỳ sang trọng, sau đó trông thấy một bàn tay thò ra cửa sổ, hình như vẫy tay với nàng. Thế rồi cả đoàn xe yên tĩnh chạy về phía xa. Nàng lại muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

"Lộ Lộ tiểu thư, có thể đi chưa ạ?"

Chiếc xe màu đen mà Tô Bình Nam lái đến đang đậu ở ven đường, một người trẻ tuổi mặc vest đen đứng chờ trước xe, nhẹ giọng hỏi.

"Đi thôi."

Lộ Lộ thở dài. Nàng biết bản thân sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên nam nhân bí ẩn này.

Tô Bình Nam chỉ dẫn theo hai người Đỗ Cửu và Đỗ Thạch, đang ở trên chuyến bay đến Hồng Kông. Đồng hành còn có một số nhân viên tài vụ của xí nghiệp khác ở Thiên Nam và mấy chuyên gia được mời riêng.

"Lục Viễn sao rồi?"

Tô Bình Nam ngồi xuống, cầm một cuốn sách lên che mặt. Tối qua hắn không ngủ, định nghỉ ngơi một lát trên máy bay.

"Hồi phục rất nhanh. Gia hỏa kia có thể chất rất tốt, đợi hắn khỏe lại ta sẽ đánh với hắn một trận ra trò."

Đỗ Cửu trả lời.

Tô Bình Nam không phản đối: "Bảo Văn Văn mua một mảnh đất xây câu lạc bộ boxing, kẻo các ngươi tinh lực dồi dào không có chỗ phát tiết."

Đỗ Cửu mỉm cười gật đầu.

Tô Bình Nam không nói gì thêm, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Năm 93 Hồng Kông được gọi là Hạt Ngọc Phương Đông, vô cùng phồn hoa tấp nập. Nơi này còn là thiên đường trong mộng của người Hạ quốc, năm này cũng là niên đại huy hoàng nhất của Hồng Kông.

Sân bay quốc tế Hồng Kông.

Ba chiếc xe Mercedes màu đen đang chờ ở làn đường.

Công ty Đầu tư Phú Ngân cực kỳ coi trọng khách hàng lớn đến từ nội địa lần này. Hiện tại ai ai cũng biết Hạ quốc đang phát triển từng ngày, các đại gia đầu gió đỉnh sóng bắt đầu phất lên. Lần này vô tình là một khởi đầu rất tốt.

Trên đường đi, Đỗ Thạch ngắm phong cảnh Hồng Kông không dời mắt. Hắn rất thích Hồng Không, đương nhiên đến Hồng Kông sẽ tràn đầy tò mò, dọc đường cứ hỏi đi hỏi lại Tô Bình Nam không dưới chục lần, rằng liệu có gặp được mấy vị minh tinh mà hắn thích hay không.

"Với thực lực của Tô tiên sinh thì chuyện này đơn giản."

Người đáp lời là giám đốc Lương của công ty Ngân Phú. Sau khi đoàn người lên xe, Đỗ Thạch không nhịn được lại hỏi mình có gặp được Lâm Khinh Hà không, giám đốc Lương nghe thấy bèn ngoảnh đầu lại trả lời.

"Minh tinh cũng thích tiền mà."

Bình Luận (0)
Comment