“Được.”
Nghe theo lời nữ nhân, một lượng lớn đồng Baht Thái ngay lập tức xuất hiện trên thị trường, bắt đầu chạm ngưỡng đỏ của tỷ giá hối đoái do chính phủ Thái Lan đặt ra.
Tỷ giá hối đoái tại thời điểm này là 22,53 Baht cho một đô la Mỹ.
Vòng vốn được cho là bí ẩn, nhưng trên thực tế nó không lớn chút nào, mà rất nhỏ.
Khi đợt đầu tiên Baht Thái trị giá mười ba triệu đô la Mỹ được tung ra, phe tăng giá đã nhanh chóng tiêu hóa nó.
Tỷ giá hối đoái trở thành 22,59 Baht ăn một đô la. Thị trường khổng lồ vẫn không hề có chút dao động.
“Tiếp tục.”
Sắc mặt Tần Tử Khâm kiên nghị, nhưng bàn tay bên dưới đang run rẩy. Người bên dưới dựa theo quy tắc thông báo cho Tô Bình Nam.
Nam nhân luôn bất động như núi chỉ có một câu. Thoải mái đánh cược một lần, ta sẽ đến Cảng thành để chứng kiến lịch sử.
Đợt Baht Thái thứ hai lên tới ba mươi triệu đô la Mỹ tiếp tục được tung ra.
Động thái này dường như ngay lập tức thu hút một số phản ứng từ thị trường, nhưng dù sao thì nó vẫn bị ăn như cũ.
“Còn tiếp tục không?”
Giọng điệu của Đổng Hạo Bác cũng run rẩy hẳn lên.
“Đương nhiên tiếp tục.”
Tần Tử Khâm nhìn những hình ảnh dao động của thị trường ngoại hối, cười khẩy: “Chúng ta đã bắt đầu làm việc thì sẽ không quay đầu lại. Chúng ta sẽ diễn cho các nhà đầu tư nhỏ lẻ xem, chúng ta sẽ đưa tỷ giá hối đoái đến ngưỡng hai mươi sáu Baht bằng bất cứ giá nào.”
Nữ nhân nói tiếp: “Lần này chúng ta phải từ từ, cho mọi người cơ hội lên xe buýt, làm cho hình đại diện đẹp hơn, sau đó nhanh chóng phá bỏ cái gọi là điểm hỗ trợ của đám chuyên gia, khiến các nhà đầu tư nhỏ lẻ hoảng loạn.”
Mệnh lệnh được cẩn thận chấp hành.
“Chuyên gia thì cũng cần mặt mũi.”
Đổng Hạo Bác mỉm cười: “Chúng ta phải vẽ hình ảnh đại diện cho thật đẹp.”
…
Trong hội trường giao dịch lớn nhất ở Băng Cốc, Thái Lan, nhiều thương nhân đang nhìn thẳng vào màn hình lớn. Bọn hắn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Một ai đó đang bán khống đồng Baht Thái, đối phương rất kiên quyết. Một dòng Baht Thái không ngừng bị bán tháo, bất kể giá nào. Tuy nhiên, Baht Thái vốn ổn định ban đầu bắt đầu từ từ thay đổi số lượng của nó theo chiều hướng đi xuống, như thể có một bàn tay lớn vô hình đang thao túng.
Tại thời điểm này, biến động giá của đồng Baht Thái đã lên tới 25,87 một đô la Mỹ, có thể thấy bằng mắt thường rằng một vai diễn đang hình thành.
Nhiều nhà đầu tư nhỏ lẻ bắt đầu rời bỏ thị trường, ngay cả những người dũng cảm cũng lên kế hoạch bán khống.
Lúc này, mọi người đã hiểu có người muốn động vào chính phủ.
…
Cùng một thời gian.
Ở Hào Giang, giết chóc vẫn còn đang tiếp tục.
Tiếng súng trầm muộn vang lên, thi thể ngã xuống, đám người Trương Tử Hào thúc đẩy rất nhanh.
Pằng.
Lại thêm một tiếng súng vang lên. Cận vệ A Chính của Tư Đồ tỷ bị một phát súng của Diệp Kế Hoan bắn trúng tim. Trước khi chết, tiếng kêu thảm thiết đã kinh động tất cả mọi người trong biệt thự.
“Tấn công mạnh lên.”
Trương Tử Hào đi đầu. Đây là thời điểm quan trọng nhất. Nếu đã bại lộ, dứt khoát không lưu thủ nữa.
Diệp Kế Hoan nhe răng cười, đá một cái bay luôn cánh cổng biệt thự, tay trái giơ nòng súng tiến hành xạ kích điên cuồng về phía mười cận vệ đang nghỉ ngơi trong phòng khách.
Những người còn lại song song lao vào, đồng thời điên cuồng bóp cò súng.
Pằng! Pằng! Pằng!
Những họng súng rực lửa và tiếng đạn hú đã biến căn phòng khách sang trọng và giàu có thành luyện ngục ngay lập tức.
Mấy cận vệ vừa chạm súng đã bị làn đạn dày đặc hất văng ra, óc trắng xóa và máu đỏ sẫm bắn tung tóe lên bức tranh tường trong phòng khách nghe nói là của Rembrandt chính hiệu.
“Xử lý bọn hắn.”
Trương Tử Hào rống to. Những viên đạn bắn điên cuồng vào một số cận vệ đang sử dụng ghế sô pha làm vật chắn.
“Mẹ kiếp.”
Nhìn xác chết đang co quắp sau ghế sô pha, Trương Tử Hào nhổ nước bọt. Đám người này phản ứng rất nhanh, lập tức dùng ghế sô pha da làm chướng ngại vật, nhưng hình như đầu óc bọn hắn không đủ dùng.
“Trong phim thấy cũng nhiều.”
Cảnh tượng này khiến cho Quý Chính Hùng sắc mặt lúc nào cũng âm trầm phải bật cười: “Lại dùng ghế sô pha chống đạn? Đúng là ngu đột xuất.”
Pằng! Pằng.
Cười thì cười nhưng động tác của hắn không hề dừng lại, từng cái xác ngã xuống đều bị bắn vào đầu, cố gắng không để sót một ai.
…
“Trung ca, chúng ta có thể giết ra ngoài, có cơ hội.”
Vừa bắn vừa quan sát bên ngoài, Trần Kiệt đột nhiên vui vẻ hẳn lên.
“Chính là vị trí đó, bọn hắn không có nhiều vũ khí dài, hơn nữa đa số bọn hắn đều sợ vỡ mật, có nổ súng cũng không dám ló đầu ra.”
Nam nhân chỉ vào hướng tám giờ: “Hãy nhìn cho kỹ, tất cả đều là phát súng ngắn, phía sau còn có một chiếc xe, chúng ta hãy xông lên, rất có thể sẽ lao ra ngoài.”
“Được.”
Trong tình huống hiện tại, không có thời gian để hoàn thành kế hoạch đột phá. Vương Trung nhìn thêm vài lần, quyết định chấp hành.
Bây giờ ưu điểm duy nhất của bọn hắn là hỏa lực đủ mạnh, tên Triệu ca chết tiệt kia đã bỏ ra rất nhiều tiền cho bọn hắn. Đừng nói đến súng tiểu liên, thậm chí trong tay còn có mấy quả lựu đạn. Điều này giúp cho Vương Trung rất tự tin.
Tiếng súng trên con phố dài lại trở nên dày đặc.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, một vài thứ hình quả dứa phát ra ánh sáng yếu ớt bị ném ra ngoài.
“Nằm xuống.”
Đã nhìn ra đó là thứ gì, Mã Anh Vũ rống lên tê tâm liệt phế.
Bùm.
Kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc, mấy nam nhân từ trong tiệm vàng lao ra, động tác gọn gàng nhanh nhẹn, thậm chí có chút nhẹ nhàng.
Lăn qua, giơ súng lên, tấn công.
Tại thời điểm này, kỹ năng giết kẻ thù của lục quân Hạ quốc được thể hiện một cách sống động trong thành phố xa hoa trụy lạc này.
Những người đã từng trải qua khói lửa chiến tranh khốc liệt không bao giờ coi trọng tính mạng. Bọn hắn không coi trọng mạng sống của người khác. Tương tự, bọn hắn cũng không cảm nhận được mạng sống của chính mình quý giá như thế nào.