Ba người là đội hình tiêu chuẩn của một đội tấn công nhỏ. Trong làn khói, Vương Trung đứng ở vị trí mũi tên, Vương Lỗi và Trần Kiệt phân biệt đứng hai bên trái phải tiến hành yểm hộ.
Pằng! Pằng!
Trong ba người, Vương Trung dẫn đầu dùng hỏa lực áp chế, hai người còn lại thì nổ súng dồn dập. Nương theo tiếng súng, tốc độ của mọi người tiến lên cực nhanh. Những con pháo thí cũng cực kỳ thông minh theo sau.
Cảnh sát Hào Giang chưa từng trải qua mấy chuyện chém giết như thế này bị đánh đến trở tay không kịp, chật vật không chịu nổi. Đám gia hỏa kia dựa vào hỏa lực kinh người đánh xuyên một con đường xông ra ngoài.
…
“Để bọn hắn chạy thoát thì chúng ta trở thành trò cười, mọi người không còn mặt mũi ở lại. Giết chết bọn hắn, ta cam đoan tiền đồ các ngươi như gấm.”
Mỗi nơi một phong cách. Hào Giang với lợi ích trên hết có thể đả động người. Không ai có thể cưỡng lại tiền đồ và lợi ích.
Nhìn thấy đối phương tấn công phòng thủ đâu vào đấy, Mã Anh Vũ phụ trách hiện trường trừng mắt gào to: “Chống đỡ! Ba phút, đội Phi Hổ lập tức đến ngay.”
Hào Giang là một thành phố du lịch chính cống. Điều quan trọng nhất trong ngành công nghiệp cờ bạc là sự an toàn của môi trường đô thị, vì vậy vũ khí và thiết bị cũng như chất lượng của cảnh sát đều rất tốt.
Chỉ huy đã phát điên, nhưng những người bên dưới vẫn run rẩy rúm ró.
“Nói nhảm, ta không nói nhiều.”
Mã Anh Vũ hạ thấp giọng nói với đám thuộc hạ mà mình coi trọng nhất: “Đây là một cơ hội. Với nhiều phương tiện truyền thông và nhiều người như vậy, các ngươi sẽ có một con đường tương lai suôn sẻ sau khi lập được thành tích. Ta sắp về hưu, có cơ hội các ngươi cần phải nắm chắc.”
Sếp đã nói như vậy, đám gia hỏa hung hãn bên dưới không thèm đếm xỉa, gào thét nhảy ra khỏi chướng ngại vật bảo vệ mình, điên cuồng bóp cò súng về phía đám người kia.
Lúc này, những người có lá gan liều một phen, thứ nhất đều có thân thủ không tệ, thứ hai đều có dã tâm.
Dũng khí của bọn hắn đã nhận được hiệu quả.
Lòng tham sẽ chết người.
Câu nói này đã được chứng minh một cách hoàn mỹ. Nếu không tại cái ba lô căng phồng phía sau, động tác ném bom của Trần Kiệt đang bọc hậu tuyệt đối sẽ không nghiệp dư như vậy.
Nếu có đám người Hạng Tiểu Bình ở đây, nhìn thấy động tác này sẽ chỉ có một cảm xúc, đây chính là muốn chết.
Độ cong cánh tay vung lên không đủ, hơn nữa động tác quá chậm.
Pằng!
Cánh tay nâng lên của Trần Kiệt bị một viên đạn bắn gãy. Nam nhân kêu lên một tiếng, ánh mắt chỉ toàn là tuyệt vọng.
“Đi đi, nhớ chăm sóc người nhà của ta.”
Đây là câu nói sau cùng của Trần Kiệt lưu lại thế giới này. Tiếp theo là mưa đạn bắn hắn thành cái sàng.
Hiện thực vĩnh viễn không giống phim ảnh.
Máu thịt văng tung tóe, hình ảnh giống như đống thịt nhão khiến không ít các phóng viên vây xem đều nôn mửa.
Toàn bộ cơ thể của nam nhân đều máu thịt be bét, gần như nhìn không ra một sinh mệnh. Ruột lòi ra ngoài giống như một con ốc sên bị người ta đạp nát.
Trần Kiệt chết khiến đám ô hợp khác điên cuồng. Điều này lại càng gia tăng thời gian tử vong cho bọn hắn.
Mã Anh Vũ!
Trong tiếng súng, đám tội phạm lần lượt ngã xuống. Hỏa lực còn lại của hai anh em họ Vương không đủ để ngăn chặn đối phương. Lúc này, bọn hắn cách chiếc xe chưa đến hai chục mét.
“Người tiến lên đi, ta yểm hộ cho.”
Vương Trung là anh. Lúc này, hắn biết hai anh em có một người còn sống ra ngoài đã là thắng lợi. Thế là tư tưởng huynh trưởng như cha khiến cho hắn quyết định lưu lại.
“Ca, ta yểm hộ ngươi.”
Vương Lỗi gầm lên.
Nhưng trả lời hắn là Vương Trung quay người, điên cuồng tiến hành bắn phá xung quanh, đồng thời ném ra hai quả bom sau cùng.
Bùm, bùm.
Khói lửa một lần nữa tràn ngập.
Đáng tiếc Vương Lỗi vẫn không có cơ hội lên xe. Khoảnh khắc hắn vọt đến chiếc xe hơi, một viên đạn đột nhiên xuất hiện xuyên qua cổ hắn.
Nam nhân ngã xuống đất.
Pằng! Pằng! Pằng!
Đội Phi Hổ đến. Được huấn luyện kỹ lưỡng và chiếm giữ một vị trí thuận lợi, bọn hắn nổ súng không chút do dự.
Máu màu đỏ sậm trên người Vương Lỗi bắn ra như suối.
…
Lương Hán Thụ ngồi bên cửa sổ tầng hai quán trà của con phố liền kề giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Ba mươi hai phút.
Nam nhân hài lòng mỉm cười. Thời gian đủ để lão đại làm xong việc rồi rời đi. Chín mạng sống đổi lấy ba mươi hai phút, rất đáng.
Nam nhân ngửa đầu uống cạn ly trà đã lạnh, sau đó đứng dậy rời đi.
…
Trong khu nhà cao cấp của Hạ phủ.
Đám người Trương Tử Hào từ phòng khách xông lên lầu hai với tốc độ cực nhanh. Hắn đã quen với cấu trúc của căn nhà cũng như cách bố trí nhân viên.
Bây giờ Trương Tử Hào đã biết năng lực chống cự của đối phương chỉ có bốn cận vệ đã từng làm G4 trước kia và người được cho rằng là đệ tử của Hán Cân Thanh, tên Hà Thiết.
Một khi những người này bị giết chết, bốn vị kim chủ chẳng khác nào dê đợi làm thịt, không hề có chỗ trống để phản kháng.
“Đến thư phòng.”
Trương Tử Hào chỉ vào đả tử xuất sắc nhất của hắn Hồ Quý Thư: “Khống chế được Hà tiên sinh, chúng ta sẽ thắng.”
“Được.”
Lầu hai yên tĩnh lạ thường.
Đừng nói cận vệ, ngay cả người làm cũng không thấy ai. Hồ Quý Thư bước đến trước một căn phòng hẻo lánh, nháy mắt ra hiệu với hai người sau lưng, sau đó hung hăng đạp cánh cửa bằng gỗ lê quý giá.
Cửa mở, nghiêng người, giơ súng.
Động tác của Hồ Quý Thư liền mạch, nhìn qua rất giống một quân nhân chuyên nghiệp.
Còn chưa kịp nhìn rõ hoàn cảnh trong phòng, một vài bóng đen đã dán vào cơ thể hắn. Động tác của đối phương nhanh đến dọa người. Hắn còn chưa kịp phản ứng, cổ tay cầm súng đã bị khóa chặt.