Bên trong gian phòng.
Hà tiên sinh nghe Diệp Kế Hoan tự giới thiệu, chân mày không khỏi cau lại. Người có tên, cây có bóng.
Khác với Trương Tử Hào, Diệp Kế Hoan cuồng vọng, hung hãn, hoàn toàn không coi tính mạng ra gì. Những người trong phòng có thể vững tâm trước hắn hay không còn chưa biết.
Ầm.
Cánh cửa bị đá văng, nhìn quả lựu đạn bay trên không trung, Hà tiên sinh nổi da gà. Hà Thiết phản ứng nhanh nhất đã đặt hắn dưới thân.
“Xông vào.”
Trương Tử Hào đi đầu. Quý Chính Hùng cũng nhanh nhẹn lăn mình một cái vọt vào. Hai bên khai hỏa.
Đạn bay tứ tung cùng tiếng kêu thảm thiết đan xen.
Diệp Kế Hoan đúng là xứng với tên tuổi của hắn. Nam nhân không hề có chút e ngại nào, đè thấp nòng súng bắn hai vệ sĩ máu thịt be bét.
Hà Thiết nhảy lên một cái giống như con báo săn. Đầu tiên là một cước đá bay Trương Tử Hào đang nhào lên, sau đó tay trái kéo một phát, vặn gãy cổ một tên lưu manh khác.
Pằng.
Cơ thể Hà Thiết run lên. Máu màu đỏ sẫm xuất hiện. Quý Chính Hùng đang ở trong một góc tối lên tiếng: “Thời đại nào rồi mà còn chơi nắm đấm.”
Pằng pằng!
Lại thêm hai phát, Hà Thiết không cam lòng gục xuống đất, mắt trợn tròn, cuối cùng không còn hơi thở.
Toàn bộ quá trình chưa đến hai phút.
Năm tên vệ sĩ tử vong toàn bộ. Bên phía Trương Tử Hào cũng nằm xuống sáu bảy người. Thậm chí Tư Đồ Ngọc Liên cũng bị đạn lạc bắn trúng vào bụng dưới. Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch.
Khụ khụ.
Phun ra mấy ngụm nước bọt xen lẫn máu, Trương Tử Hào đứng dậy. Một cước vừa rồi của Hà Thiết dồn hết sức lực, nếu không có áo chống đạn, hắn chắc chắn sẽ bị đá gãy xương sườn.
Cho dù là vậy, nam nhân vẫn cảm thấy phần bụng dưới của mình cồn cào, nhịn không được phun ra mấy ngụm máu.
“Ngươi định làm gì?”
Có thể độc bá ngành công nghiệp cờ bạc nhiều năm ở vậy ở Hào Giang, Hà tiên sinh tất nhiên cũng thuộc loại kiêu hùng. Bây giờ đã cùng đường mạt lộ nhưng hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
Nam nhân nheo mắt như mãnh hổ nhìn những người trước mặt: “Ta đã xem thường lòng can đảm của các ngươi, các ngươi thật sự dám xuống tay với ta.”
“Ai cũng chỉ có một cái mạng mà thôi.”
Trương Tử Hào nhếch miệng cười với đối phương. Cuối cùng thì hắn đã thắng: "Vì sao ta lại không dám?”
“Ngươi thắng rồi.”
Hà tiên sinh chậm rãi đứng dậy, thậm chí còn phủi phủi bụi trên người: “Ra giá đi, các ngươi cũng chỉ vì tiền mà thôi. Ta có thể cho các ngươi.”
Trương Tử Hào giơ tay nhìn đồng hồ: “Hà tiên sinh, ngươi đừng có kéo dài thời gian. Chúng ta đến vì tiền, vấn đề này có thể từ từ nói chuyện nhưng phải đổi địa điểm.”
“Ngươi đi được sao?”
Hà tiên sinh lạnh lùng ngẩng đầu: “Hào Giang rất nhỏ, ngươi không có chỗ nào trốn được đâu. Trong nhà ta có hai mươi tám triệu tiền mặt, còn có một bức danh họa của Đường Bá Hổ. Tất cả đều đưa hết cho các ngươi.”
Lúc này, Hà tiên sinh vẫn ương ngạnh như cũ: “Lấy tiền, rời đi. Ta có thể làm chủ, chuyện cũ bỏ qua.”
“Chúng ta không phải ăn xin, Hà tiên sinh.”
Trương Tử Hào lắc đầu từ chối: “Hơn nữa ta tin chắc rằng chúng ta nhất định đi được.”
Nam nhân móc điện thoại ra: “A Trí, bên này đắc thủ rồi, ngươi có thể làm việc.”
Ba phút sau.
Bùm! Bùm! Bùm!
Một vài tiếng động vang vọng Hào Giang.
…
“Đám người Trương Tử Hào đã thành công.”
Tô Bình Nam đến Cảng thành, lựa chọn nghỉ lại khách sạn Peninsula. Phi Cơ lập tức báo cáo những sự kiện gần đây lão đại chú ý nhất.
“Cũng không khác gì ta dự đoán.”
Tô Bình Nam cũng không kinh ngạc: “Tất cả mọi người không ngờ có kẻ dám động vào Hà tiên sinh ở Hào Giang. Đây ngược lại là một cơ hội.”
“Trương Tử Hào đúng là điên rồi.”
Phi Cơ mô tả tin tức một cách chi tiết: “Để thuận lợi rời khỏi Hào Giang, hắn đã dùng thuốc nổ nổ tung ba con đường chính, chết bảy tám người qua đường.”
“Nhưng rất có hiệu quả. Trong lúc hỗn loạn, Trương Tử Hào đã thuận lợi chạy thoát bằng đường biển. Hiện tại, Hào Giang đang nổi cơn điên. Thập Tứ K đã đi tìm ta, chỉ cần giúp bọn hắn tìm được người, bọn hắn sẽ cho chúng ta năm mươi triệu và quyền điều hành ba sòng bạc trong vòng mười năm.”
Phi Cơ nói tiếp: “Cho nên, bây giờ không chỉ Hào Giang, ngay cả người của hắc bạch hai đạo cũng đang tìm hắn. Có thể nói nếu lần này hắn có thể toàn thân trở ra, hắn chính là con nuôi của ông trời.”
“Tuy nhiên, bọn hắn ẩn nấp rất kỹ, không ai biết tên gia hỏa đó đang ở đâu. Hiện tại, trước cửa nhà Trương Tử Hào có không dưới một trăm tên cớm đang ngồi chờ, nhưng cũng vô ích.”
Giọng điệu Phi Cơ có chút bội phục: “Tên gia hỏa đó chơi quá lớn, đầu đuôi làm rất sạch sẽ. Hắn đã ly hôn với vợ mình, cớm cũng chẳng làm gì được hắn.”
“Chưa chắc, lực lượng của Trương Tử Hào không đủ để lật đổ quy tắc. Hắn chết chắc rồi.”
Tô Bình Nam cười lạnh: “Hắn tưởng rằng làm xong vụ này là có thể rửa tay gác kiếm, cho nên mới không chút kiêng kỵ mà giết người, nhưng hắn không biết hắn càng điên cuồng thì lại càng triệt để phá hỏng đường lui của mình.”
“Chúng ta phải tìm được Trương Tử Hào trước khi mọi người tìm được hắn.”
Tô Bình Nam đưa ra phán đoán của mình. Hiện tại, làm sao thu được lợi nhuận lớn nhất trong sự kiện lần này mới là vấn đề Cẩm Tú cần cân nhắc.
“Còn năm chục triệu? Quá ít.”
Tô Bình Nam khinh thường nói: "Tưởng Hòa Ký là ăn mày sao? Hiện tại bên phía Trương Tử Hào có tin tức gì không?”
“Năm tỷ.”
Khi Phi Cơ nói ra con số này, ánh mắt có chút mờ mịt, hiển nhiên còn chưa khôi phục lại từ trong khiếp sợ: “Nghe nói Trương Tử Hào đưa ra tiền chuộc với bốn đại gia tộc là năm tỷ, nhưng không thể xác định. Bởi vì hiện tại Hà gia không lựa chọn báo cảnh sát.”
“Có gan, cũng đủ tham.”