Tô Bình Nam mỉm cười, quay sang nhìn Rebecca: “Gần đây có vẻ ngươi qua lại rất gần gũi với vợ tư của vị đổ vương kia, thế ngươi có tìm hiểu được tin tức gì không?”
“Thái độ của đại phòng và nhị phòng Hà gia rất ám muội. Tam phòng và tứ phòng đang điều động tài chính, thậm chí còn bán một ít tài sản, xem ra là có ý chuộc người.”
Rebecca trả lời: “Căn cứ theo pháp luật, một khi Hà tiên sinh xảy ra chuyện mà không để lại di chúc, tam phòng và tứ phòng sẽ không có quyền thừa kế. Cho nên bọn hắn là người sốt ruột nhất.”
“Nhưng bọn hắn cũng có cổ phần ở Úc Ngu mà.”
Tô Bình Nam nở nụ cười đầy thâm ý: “Đám người này vừa chết, ngành cờ bạc Hào Giang sẽ hoàn toàn bị tẩy bài.”
Rebecca gật đầu: “Đúng vậy, lực lượng mà tam phòng và tứ phòng nắm giữ không đủ để các nàng một nhà độc đại. Cho nên dẫn vốn từ bên ngoài vào sẽ là xu thế tất nhiên.”
Nữ nhân nhìn Tô Bình Nam: “Ta có niềm tin tuyệt đối Lương thái thái sẽ chọn Cẩm Tú.”
“Cho nên, Hà tiên sinh còn sống thì tốt hơn.”
Tô Bình Nam mỉm cười, quay sang gật đầu với Phi Cơ: “Quân cờ chôn xuống đã đến lúc hành động rồi. Làm việc đi.”
…
Làm thế nào để giao dịch, làm thế nào để rời đi một cách an toàn với một đống tiền mặt là nan đề trước mắt của Trương Tử Hào.
Gây ra động tĩnh quá lớn, hắn đã là mục tiêu công kích.
Phương thức giao dịch với đám người Lý Siêu Nhân trước kia đã không còn dùng được. Cho dù đối phương thuận lợi bỏ ra số tiền đó, hắn cũng phải lấy tiền ở một nơi cực kỳ an toàn.
Năm tỷ là bao nhiêu chứ?
Mệnh giá tối đa của đô la Hồng Kông là một nghìn đồng, vậy thì mười triệu là hai mươi ba cân, một trăm triệu là hai trăm ba mươi cân, vậy năm tỷ tiền mặt là bao nhiêu?
Làm thế nào để di chuyển sáu tấn tiền mặt là một chuyện vô cùng khó khăn.
…
Thị trường ngoại hối vẫn ầm ầm sóng dậy như cũ.
Khi Tô Bình Nam đến văn phòng giao dịch của Tần Tử Khâm, đồng Baht Thái hiện tại đã đạt 25,67 Baht một đô la.
Tất cả các thương nhân ở một số trung tâm thương mại lớn đang nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Tất cả đều biết một điều, con số 26 không thể bị phá vỡ.
Một khi nó giảm xuống dưới 26 Baht, điểm hỗ trợ của nhiều nhà đầu tư bán lẻ sẽ sụp đổ. Sau đó, giống như domino, một loạt cơn sóng thần tài chính trên thị trường chứng khoán, thị trường bất động sản... sẽ nhấn chìm hoàn toàn đất nước.
Một số tài khoản ở nước ngoài vẫn đang điên cuồng bán đồng Baht Thái, có thể thấy vốn của đối phương tuyệt đối hùng hậu.
Chính phủ Thái Lan đã hành động dứt khoát, hai tỷ đô la quỹ cứu trợ đã được đưa vào thị trường, giữ vững ranh giới cuối cùng, gần như nuốt chửng tất cả các đơn đặt hàng trống, điều này khiến nhiều người cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Chúng ta đã mất ba trăm triệu đô la.”
Tô Bình Nam đích thân có mặt khiến Tần Tử Khâm cảm thấy áp lực không nhỏ. Giọng điệu của nữ nhân không còn tỉnh táo như trước: “Vốn dĩ ta ước tính chỉ cần chúng ta chi thêm năm trăm triệu đô la, đối phương sẽ không thể giữ vững làn sóng này. Dòng vốn lớn sẽ đổ vào.”
Nữ nhân lắc đầu: “Tường đổ mọi người đẩy. Thị trường vốn luôn là người chiến thắng. Phía Thái Lan chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.”
Do dự một chút, Tần Tử Khâm nói tiếp: “Nhưng phản ứng của phía Thái Lan quá cực đoan, rất có thể chúng ta sẽ cần thêm vốn.”
“Ta không giỏi chơi tài chính.”
Gương mặt Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không phật lòng về việc đổ thêm tiền: “Nhưng ta biết lòng người.”
Gõ xuống bàn, Tô Bình Nam suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Chúng ta cần dẫn dắt dư luận. Chỉ có làm cho người dân hoảng sợ, hoàn toàn mất lòng tin, chúng ta mới thu được lợi nhuận tối đa với chi phí thấp nhất.”
…
Tô Ân Vượng là một nhà bình luận kinh tế rất nổi tiếng ở Thái quốc. Với những lời lẽ và bình luận sắc bén, hắn đã trở thành nhà bình luận nổi tiếng trong các chương trình tài chính của Thái quốc.
Gần đây, Tô Ân Vượng ngửi thấy có cái gì đó không đúng. Một lượng lớn nợ khó đòi của các công ty bất động sản khiến các ngân hàng khó có thể tiến lên, nhưng dù vậy, bọn hắn vẫn điên cuồng vay mượn để bù đắp khoản thiếu hụt.
Điều này rất giống với cuộc khủng hoảng bất động sản ở Nhật Bản vài năm trước, nó có mùi như bong bóng sắp vỡ.
“Tô, có người muốn gặp ngươi.”
Thư ký Ân Lệ gõ cửa phòng Tô Ân Vượng.
“Là ai? Ta bận lắm, không hẹn trước thì từ chối đi.”
Tô Ân Vượng ngẩng đầu: “Số liệu gần đây cho thấy chúng ta sắp gặp vấn đề lớn, ta không muốn lãng phí thời gian gặp gỡ người lạ.”
“Một nam nhân người Hạ quốc. Hắn bảo ngươi đọc cái này trước khi quyết định.”
Ân Lệ đáp, sau đó đưa cho Tô Ân Vượng một chồng tư liệu. Số liệu bên trên khiến Tô Ân Vượng lập tức chú ý.
Đây là một bản báo cáo phân tích tài chính vô cùng hoàn chỉnh.
Nó gần như là sự mổ xẻ chi tiết và có phần tàn nhẫn về Thái quốc.
Mọi thứ từ cơ cấu công nghiệp, thâm hụt thương mại đến hệ thống tỷ giá hối đoái và phát triển tài khoản vốn, hàng vạn thông tin đều nói lên một sự thật.
Hiện tại Thái quốc không chịu nổi một kích.
“Bảo hắn vào đây đi.”
Biểu hiện của Tô Ân Vượng trở nên nghiêm túc.
…
“Sếp.”
Không hiểu thì hỏi là ưu điểm của Tần Tử Khâm.
Nữ nhân lên tiếng: “Tại sao chúng ta lại để lộ bản thân? Qua được lần này, hai quỹ ngân sách Hồng Mông và Bàn Cổ nhất định sẽ mang tiếng xấu.”
Nàng thật sự không hiểu vì sao Tô Bình Nam lại để cho đám người Đổng Hạo Bác đi tiếp xúc với các nhà bình luận mà không phải là ở phía sau nện bàn.
Những thứ này không thể giấu giếm người khác, không giống như những quỹ khác chạy theo xu hướng, một khi bị phát hiện, rất nhiều sai lầm đương nhiên sẽ rơi vào danh nghĩa của hai quỹ này.
Danh tiếng như vậy không phải chuyện gì tốt, ít nhất là theo quan điểm của Tần Tử Khâm.