“Thế giới này vốn mạnh được yếu thua. Có đôi khi tiếng xấu lại là chuyện tốt.”
Nhìn vào tài khoản vẫn không ngừng ném đồng Baht Thái ra ngoài, Tô Bình Nam hỏi ngược lại một vấn đề.
“Nếu quỹ ngân sách Quantum hoặc Lão Hổ được liệt kê trên các tài khoản này, liệu những người theo dõi đó có do dự như vậy không?”
“Sẽ không.”
Michael Barry là người đầu tiên trả lời: “Hy Lạp, Bất Lạc quốc và hai cuộc khủng hoảng kinh tế đã khiến quỹ Quantum xứng đáng trở thành một con cá mập khổng lồ.”
“Nếu quỹ Quantum và Lão Hổ bán khống đồng baht Thái, sẽ có rất nhiều người theo dõi và chắc chắn sẽ không phải trả giá lớn như vậy.”
“Đáp đúng rồi.”
Tô Bình Nam mỉm cười có chút tùy ý: “Cứng rắn thì phải để người sợ, nhưng không được người thích. Danh tiếng tốt không phải là thứ chúng ta cần. Ta muốn nhân cơ hội này tạo dựng tên tuổi của quỹ Hồng Mông.”
Nam nhân tung hoành kiệt ngạo ở Thiên Nam, xét đến cùng còn không phải dựa vào hai chữ tàn nhẫn mà lập nghiệp sao? Tô Bình Nam chưa từng là thiện nam tín nữ. Quỹ nước ngoài mang tên Cẩm Tú đã trở thành công cụ cướp bóc của hắn kể từ khi thành lập.
Cho nên, hắn muốn quỹ Hồng Mông trở thành một con cá sấu trong thế giới tư bản.
…
“Ngươi chỉ cần nói thật.”
Câu nói sau cùng của Đổng Hạo Bác đã hoàn toàn đả động Tô Ân Vượng: “Một nhà phê bình có thể dự đoán chính xác hướng đi của mọi thứ trước cuộc khủng hoảng tài chính, ngươi sẽ có cơm ăn trong mười hoặc thậm chí hai mươi năm tới, hơn nữa cơm rất ngon.”
Nam nhân rời đi, chỉ để lại một tấm danh thiếp, Đổng Hạo Bác quỹ Hồng Mông.
Cảnh tương tự cũng xảy ra với một số nhà phê bình nổi tiếng, vì thế mới có cảnh hiện tại.
“Đầu tư cần phải thận trọng. Bây giờ đất nước của chúng ta không phát triển theo tình hình thực tế. Chính những nhà đầu tư thực sự của chúng ta mới là người cần phải trả giá cho những thứ này, vì vậy ta đề nghị mọi người sơ tán trước khi trận tuyết lở xảy ra.”
Đài truyền hình tài chính Băng Cốc, Chiang Mai và một số chuyên gia nổi tiếng ở một số kênh tài chính lớn đang hét lên, hốc mắt ửng đỏ.
“Kỹ năng diễn xuất không tệ.”
Tô Bình Nam đưa ra đánh giá của mình, sau đó gật đầu với Tần Tử Khâm: “Đừng đau lòng. Nếu ngươi nện xuống vào lúc này, phòng tuyến tâm lý sẽ bị phá vỡ.”
Nam nhân nói xong, Cẩm Tú bắt đầu đập phá thị trường một cách điên cuồng không chút do dự.
Trong hội trường giao dịch ở Băng Cốc, tất cả các nhà giao dịch đều dán mắt vào màn hình lớn.
Một số tài khoản mà bọn hắn biết rất rõ ngập trong đồng baht, và khoản cứu trợ 2 tỷ USD của chính phủ bắt đầu cạn kiệt.
25,95.
25,98.
Cuối cùng, số được cố định trên số nguyên 26.
“Ra tay.”
Manhattan SOS thở dài: “Những người đó không phải thăm dò. Bọn hắn muốn chiến một trận thật sự. Nếu chúng ta không ra trận thì sẽ muộn.”
Lời nói tương tự vang lên trong dòng vốn lưu động. Từng nhóm cá mập lớn nhỏ bắt đầu bán đồng baht Thái một cách điên cuồng.
26,32.
26,96.
Tỷ giá hối đoái của đồng baht Thái so với đồng đô la Mỹ bắt đầu giảm mạnh, mặc dù chính phủ Thái Lan đã khẩn cấp vay 20 tỷ đô la Mỹ để bắt đầu bảo vệ thị trường, nhưng hiệu ứng domino đã hoàn toàn bắt đầu.
Thị trường chứng khoán sụp đổ, vốn trên thị trường bất động sản tăng tốc độ tháo chạy.
Dưới sự thao túng của Cẩm Tú, cuộc khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á năm 1997 được ghi vào lịch sử đã chính thức nổ ra.
Nhìn tỷ giá hối đoái cùng chỉ số chứng khoán giảm xuống, Tô Bình Nam không thèm để ý hiện tại có thể kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ im lặng một cách lạ thường.
Cho đến bây giờ, nam nhân cuối cùng nhận ra rằng hắn đã hoàn toàn thay đổi số phận của mình.
…
Dự trữ ngoại hối của chính phủ Thái Lan là ba tỷ đô la Mỹ.
Không phải ai cũng có dũng khí của tráng sĩ chặt đứt cổ tay, tàn nhẫn phá thuyền. Sắc mặt của bộ trưởng bộ Tài chính Đỉnh Cổ tái nhợt.
“Làm thế nào đây?”
Đối mặt với một số học giả và chuyên gia vốn được kính trọng, hắn không còn sự ôn tồn, lễ độ như ngày thường.
“Đầu tư tất cả ngoại tệ dự trữ bằng đô la, đồng thời thực hiện các mệnh lệnh điều hành để can thiệp vào thị trường, cấm các ngân hàng cho vay đồng baht Thái.”
Một nam nhân lớn tuổi có mái tóc hoa râm trả lời rất nhanh: “Lãi suất qua đêm cũng cần phải tăng mạnh, ta đề nghị tăng lãi suất gấp năm mươi đến một trăm lần.”
Ánh mắt của hắn tràn ngập tuyệt vọng: “Bây giờ cá mập đã ngửi thấy mùi máu, chúng ta nhất định phải hạ thuốc mạnh.”
Sắc mặt Cổ Đình do dự, tất cả mọi người đều chờ đợi quyết định cuối cùng của hắn.
“Nếu làm như vậy, Thái quốc sẽ mất đi sự tin tưởng của thị trường vốn quốc tế. Ta không gánh nổi trách nhiệm đâu. Ta cần phải triệu tập một cuộc họp.”
Sự cẩn thận quá mức đã khiến Thái quốc mất đi cơ hội cuối cùng.
Cùng lúc đó, Tô Bình Nam thản nhiên lắc lư ly rượu. Hắn đã giao lại quyền khống chế cho Tần Tử Khâm.
Nữ nhân phất tay.
“Vứt bỏ tất cả các cổ phiếu Bluechip để đầu cơ ba chiều, đã đến lúc chúng ta bắt đầu thưởng thức đồ ăn.”
…
Có một câu nói rất đúng.
Khi tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội cả.
Nguyên tắc này cũng áp dụng cho cuộc khủng hoảng tài chính dường như xảy ra quá đột ngột ở Thái quốc mà thực tế là không thể tránh khỏi.
Cẩm Tú đã thổi kèn lệnh, quỹ Quantum và quỹ Lão Hổ khí thế hung hăng, bắt đầu cướp đoạt.
Nhiều ngành công nghiệp địa phương không thể đáp ứng, đặc biệt là thương mại xuất nhập khẩu, đã bị thiệt hại nặng nề ngay lập tức. Một phần nguyên nhân này là do tư duy tìm kiếm sự ổn định của các chính trị gia, sự kém hiệu quả của các cơ quan chính phủ đã không hành động nên thị trường chứng khoán Thái quốc mất đi cơ hội sống sót cuối cùng.
Cuộc họp tài chính cấp cao nhất kéo dài trong bốn tiếng rưỡi. Đỉnh Cổ và và một số người khác đợi cho đến khi có kết quả bỏ phiếu của mọi người, cuối cùng đưa ra một loạt các biện pháp cứng rắn và táo bạo.
Thậm chí, bọn hắn còn tăng lãi suất cho vay lên 500% nhưng vẫn không ngăn được đà giảm.
Hết thảy đã muộn rồi.