Khủng hoảng hình thành, mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Sự tăng vọt như sóng thần của đồng baht Thái khiến khoản vốn được dùng để giải cứu thị trường và duy trì sự ổn định không thể đỡ nổi. Những người thuộc tầng lớp trung lưu phản ứng đầu tiên bắt đầu điên cuồng bán đồng baht Thái, cổ phiếu và bất động sản.
Một số lượng lớn những người cấp thấp không ngần ngại tấn công ngân hàng, thậm chí còn hình thành một cuộc tháo chạy khỏi ngân hàng. Tỷ giá hối đoái của đồng đô la trên thị trường chợ đen đã đạt đến mức đáng kinh ngạc là 40:1.
Mặc dù vậy, nó vẫn còn thiếu hụt.
Hàng dài người xếp hàng bên ngoài bốn ngân hàng lớn ở Băng Cốc, nếu không có một lượng lớn nhân viên an ninh duy trì trật tự, không ai có thể đảm bảo nhiều người sẽ làm gì trong tuyệt vọng.
“Chúng ta thua rồi.”
Nhìn đám đông chen chúc, Đỉnh Cổ có vẻ xấu hổ. Hắn biết rất rõ Thái quốc đã không tuyên bố bọn hắn có dự trữ ngoại hối gần ba mươi tỷ đô la Mỹ, chỉ có mười chín tỷ đô la Mỹ có thể được đưa vào thị trường. Theo tình hình hiện tại, đừng nói làm dịu, thậm chí còn không thể chống cự.
Không cách nào chống cự, hậu quả chỉ có một.
Hoàn toàn tự do hóa tỷ giá hối đoái của đồng baht Thái so với đồng đô la Mỹ, nghênh đón Thái quốc sẽ là một địa ngục thật sự.
“Ông chủ, chỉ số chứng khoán đã giảm 460 điểm, không có dấu hiệu dừng lại.”
Nghe tin dữ liên tục ập đến, nam nhân nhắm mắt, im lặng hồi lâu.
“Xảy ra chuyện nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, người thích hợp nhất chỉ có thể là ta. Cho nên ta sẽ chủ động từ chức nhận lỗi, đồng thời viết thư giới thiệu cho hai người, đây có thể coi như món quà cuối cùng ta dành cho hai người.”
Vài phút sau, nam nhân phụ trách quyền lực tài chính của Thái quốc trong tám năm chậm rãi nói chuyện với hai cấp dưới thân tín nhất của mình.
Hắn hiểu rõ mình đã là tội nhân thiên cổ của quốc gia, hoàng thất nhất định sẽ lấy hắn làm vật tế thần để xoa dịu cơn giận. Hiện tại hắn tự nguyện từ chức, sau này có thể sẽ có cơ hội trở lại.
“Bất luận là ai tiếp nhận vị trí của ta, với sự thông minh và tài trí cùng kinh nghiệm của các ngươi, hắn nhất định sẽ cần các ngươi.”
Nam nhân chậm rãi nói tiếp: “Chính sách của đất nước chúng ta có rất nhiều vấn đề, nhưng chỉ cần cho chúng ta đủ thời gian, chưa chắc chúng ta không thể làm được.”
Nói đến đây, giọng điệu Đỉnh Cổ lạnh lẽo trở lại: “Có người ác ý bán khống, muốn cướp đoạt của chúng ta, và bọn hắn đã thành công. Nhớ kỹ, bọn hắn chính là kẻ thù tồi tệ nhất của chúng ta khi chúng ta phục hồi.”
“Nếu một ngày nào đó nền kinh tế của chúng ta phục hồi, miễn là có cơ hội thì đừng buông tha cho bọn hắn.”
Sau khi nói xong, nam nhân một mình rời khỏi văn phòng Bộ trưởng. Cấp dưới nhìn theo bóng lưng đã từng cường thế nay còng xuống, tất cả đều im lặng.
Thật lâu sau, giọng điệu của trợ lý Tô Bàn thấp đến mức dọa người: “Hồng Mông, Bàn Cổ, Quantum, những người đứng sau màn này mới là hung thủ thực sự.”
…
Nửa giờ sau, đài truyền hình quốc gia Thái quốc phát một đoạn tin tức tạm thời. Đỉnh Cổ, bộ trưởng tài chính luôn khăng khăng duy trì tỷ giá hối đoái cố định đã nhận lỗi và từ chức.
Tin tức này được mọi người coi là dấu hiệu cho thấy Thái quốc có ý định từ bỏ phản đối việc thực hiện tỷ giá hối đoái tự do, thị trường chứng khoán đã giảm mạnh ba trăm điểm để đáp lại, những thành tựu đạt được trong tám năm qua đã bị phá hủy hoàn toàn trong vòng ba ngày.
“Chúng ta thắng rồi, Bác ca.”
Quán café ngay góc đường, Đổng Hạo Bác và A Chính từng là cấp dưới của hắn đều có biểu hiện kỳ lạ.
Nguyên nhân rất đơn giản, vừa rồi một nam tử mặc âu phục đi giày da nhảy lầu chết ở trước mặt bọn hắn, nghe nói thị trường chứng khoán phá sản, dây chuyền vốn của công ty đứt đoạn, không trả được nợ.
“Đúng vậy, chúng ta đã thắng.”
Đổng Hạo Bác chậm rãi trả lời, trong lòng nam nhân có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Hắn là một người có kinh nghiệm lâu năm trong lĩnh vực tài chính, đương nhiên hắn hiểu đây mới chỉ là bắt đầu. Thái quốc, một trong bốn tiểu hổ giống như một kho báu bất khả xâm phạm.
Các nhà tư bản đã cướp bóc một cách tàn nhẫn của cải mà mọi người vất vả kiếm được trong hai mươi năm qua, và nhiều người sẽ chết vì nó.
“Chúng ta không phải kiếm tiền, chúng ta đang giết người.”
Gương mặt thật thà của A Chính hiện lên sự đau khổ: “Ta chưa từng nghĩ đến việc mình biến thành một tên đao phủ.”
“A Chính, ngươi biết thị trường tài chính tàn khốc cũng không phải ngày đầu tiên. Ta cho ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Đổng Hạo Bác an ủi đối phương một câu.
“Ba, tại sao ngươi lại ném ta xuống? Tại sao lại muốn ném mẹ?”
Xem ra là người nhà của nam nhân vừa mới nhảy lầu. Một cô bé mặc đồ màu hồng nhạt đang gào khóc điên cuồng xung quanh xác chết của nam nhân, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Sắc mặt A Chính thay đổi.
“Bác ca, chúng ta chính là ác ma. Hắn là tên điên. Chúng ta không nên như vậy. Chúng ta đang uống máu người đấy.”
A Chính thốt ra những lời khiến Đổng Hạo Bác biến sắc.
Tô Bình Nam rất coi trọng chuyến đi lần này của bọn hắn, tối thiểu có bốn năm nhân viên bảo an phụ trách bảo vệ an toàn cho bọn hắn. Khi câu nói này của A Chính vừa ra khỏi miệng, Đổng Hạo Bác rõ ràng nhìn thấy ánh mắt hung hăng của những người kia.
Hắn đã ở Thiên Nam một khoảng thời gian, hiểu rõ sự lớn mạnh của Cẩm Tú và cách làm người của Tô Bình Nam, đồng thời biết được Tô Bình Nam chính là thượng đế trong mắt những người đó.
Nói ra câu nói này, A Chính sẽ phải trả một cái giá thật lớn.
Nam nhân thở dài. Khi hắn đang định ngăn cản A Chính, bỗng nhiên hắn im lặng.
Ánh mắt của nam nhân tên Lục Viễn nhìn hắn cực kỳ tinh tế, giống như một con độc lang chuẩn bị đi săn.
“Tự giải quyết cho tốt.”
Đổng Hạo Bác không trả lời câu hỏi của A Chính, ngược lại bưng ly cafe trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Mùi vị cafe không tệ nhưng uống vào lại đắng chát.