Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1341 - Chương 1341. Đường Giang Hồ Không Dễ Đi

Chương 1341. Đường giang hồ không dễ đi
Chương 1341. Đường giang hồ không dễ đi

Thái quốc dầu sôi lửa bỏng, đảo Mỹ Lệ cũng đang sóng ngầm cuồn cuộn.

Tòa án Đài Nam.

“Theo báo cáo bằng văn bản do quan chức của bộ Giáo dục phụ trách truyền hình cáp cung cấp cho tòa án, người ta chỉ ra rằng các trò chơi điện tử của tập đoàn Chu thị thuộc loại trò chơi điện tử hiện đang lưu hành trên thị trường. Cho nên, về mặt pháp lý, không cách nào phán định bị cáo tội mở sòng bạc.”

Thẩm phán vô cảm đọc bản án từng chữ một: “Không có căn cứ thích hợp, vì vậy tòa án tha bổng cho bị cáo Chu Triều Tiên.”

Tiếng vỗ tay như sấm động.

Trong bầu không khí sôi nổi, bên thắng Chu Triều Tiên và bên không công mà lui Phương Quốc Huy đều lạnh lùng nhìn nhau. Hai bên liếc nhìn nhau một cái rồi đi lướt qua nhau.

Phương Quốc Huy tất nhiên là khó chịu.

Bằng chứng do chính đội điều tra của hắn cung cấp vô cùng xác thực, nhưng lại bị tên gia hỏa kia dối trời vượt biển. Sự đen tối trong ngành tư pháp đảo Mỹ Lệ khiến hắn giật mình, đồng thời có chút thất vọng.

Chu Triều Tiên cũng không vui lắm.

Sau khi bị những kẻ này làm loạn, năm mươi tám tiệm game dưới danh nghĩa của hắn đã bị đóng cửa trong hai mươi mốt ngày để chấn chỉnh.

Không tính chi phí quản lý, tiền bạc và các mối quan hệ tiêu tốn cho các thẩm phán và các bộ phận khác, chỉ riêng số tiền thất thoát trên sổ sách đã lên tới con số đáng kinh ngạc, sáu trăm triệu Đài tệ.

Điều này khiến cho Chu Triều Tiên có thể nói là thương cân động cốt. Nên biết rằng cuộc tổng tuyển cử hội đồng lập pháp sắp diễn ra, rất cần tài chính làm hậu thuẫn.

“Trò chơi điện tử không phải là cờ bạc, chúng ta ủng hộ giám đốc Chu.”

Chu Triều Tiên đã quen thuộc với trò chơi công khai bắt mắt này, tiếng hét như sóng thần từ một số lượng lớn những người bị mua chuộc trước cửa đủ để khiến hắn xuất hiện với tư cách là người chính diện hoặc thậm chí là nạn nhân trên các phương tiện truyền thông và báo chí.

“Tổ trưởng Phương, cần gì chứ? Ngươi hao người tốn của đối với tất cả mọi người đều không tốt.”

Chu Triều Tiên được đám vệ sĩ vây quanh không vội rời đi, mà ngăn cản đám người Phương Quốc Huy đang vội vã xuất phát.

“Ta chẳng qua chỉ muốn một công đạo, ta không cảm thấy có gì phiền phức cả.”

Phương Quốc Huy ngẩng đầu, giọng điệu xem thường: “Ông chủ Chu chỉ cần hành xử chính trực thì làm gì có rắc rối chứ?”

“Ngươi thật sự rất thảm.”

Đối với sự mỉa mai của đối phương, Chu Triều Tiên kìm nén cơn giận: “Phương tiên sinh, ngươi biết ta là một người rất thích kết bạn. Ta cảm thấy chúng ta có thể làm bạn với nhau.”

Vào thời điểm quan trọng của việc bầu cử, Chu Triều Tiên không muốn gây ra bất kỳ rắc rối nào.

“Xin lỗi, ta không kết bạn với loại người như ngươi.”

Phương Quốc Huy gạt bàn tay Chu Triều Tiên đưa qua, cùng với mấy tổ viên trong tổ rời đi.

“Đường là do ngươi chọn.”

Chu Triều Tiên chậm rãi đeo kính râm, che khuất sát ý trong mắt, cất bước rời đi.

“Bây giờ động vào Phương Quốc Huy sẽ ảnh hưởng quá lớn, được không bù mất.”

Vừa lên xe, vợ của Chu Triều Tiên là Thôi Diệu Hương lập tức lên tiếng: “Triều Tiên, ngươi không thể hành động theo cảm tính.”

Mười chín tuổi nữ nhân đã bắt đầu đi theo bên cạnh nam nhân. Nàng hiểu tính cách nam nhân của mình. Cho nên nàng biết Chu Triều Tiên đã thật sự nổi giận.

“Bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”

Chu Triều Tiên xoa lông mày: “Lợi không dụ được thì để bọn hắn sợ hãi thôi. Ta không thể động vào Phương Quốc Huy nhưng cái tên xông vào cửa hàng điện tử để lấy chứng cứ, ta muốn hắn chết.”

Nữ nhân định lên tiếng, nhưng ánh mắt âm lãnh như lệ quỷ của Chu Triều Tiên đã dọa nàng sợ.

Thôi Diệu Hương biết rất rõ biểu hiện này của Chu Triều Tiên. Điều đó chứng tỏ chuyện mà nam nhân đã quyết định thì không cách nào ngăn cản được.

“Ta đã nấu canh cho ngươi, gần đây ngươi hay mất ngủ, nghỉ ngơi không được tốt.”

Thôi Diệu Hương nhẹ nhàng chuyển sang chủ đề khác.

Những lời này lập tức khiến nam nhân thả lỏng tinh thần. Chu Triều Tiên dựa vào tấm da thoải mái của ghế sau: “Ta biết phải làm như thế nào. Ta sẽ dùng đám người Sa Hoàng làm việc. Thứ nhất, bọn hắn lạ mặt. Thứ hai, người này xác thực rất hữu dụng, cho nên ta muốn hắn lấy cớ này cắm cờ ở Bắc sảnh.”

Nam nhân thở dài: “Trò chơi điện tử cuối cùng sẽ bị loại bỏ vào một ngày nào đó. Vất vả lắm mới mở ra được một đường dây, ta định dùng quan hệ của Tam Liên Hội để buôn lậu.”

Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, sắc mặt Chu Triều Tiên có chút ảm đạm: “Không có tiền ta chẳng khác gì một cái bô. Cho nên ta muốn lưu lại đường lui cho mình.”

“Tại sao lại phải dùng đám người Sa Hoàng? Tam Pháo theo ngươi lâu như vậy, ngươi không nâng đỡ hắn thượng vị?”

Nữ nhân hiển nhiên biết rất rõ phân bố thế lực bên cạnh Chu Triều Tiên.

“Tam Pháo không thể rời đi được. Ta có chỗ dùng hắn. Hơn nữa, mấy tên đầu đảng kia rất hung hãn, ta sợ Tam Pháo qua đó sẽ xảy ra chuyện. Ta cũng muốn xem đệ nhất đả tử của Hòa Ký hung ác bao nhiêu.”

“Sấm dậy đất bằng có vang hay không, còn phải xem bọn hắn có thể làm tốt cỡ nào.”

Chu Triều Tiên kết thúc cuộc nói chuyện. Hắn có một câu còn chưa nói ra.

Có nâng đỡ đám người Sa Vũ hay không thì bọn hắn cũng là người ngoài. Hắn có thể khống chế được. Còn một khi Tam Pháo tự lập môn hộ, rất nhiều chuyện có lẽ sẽ không tiện khống chế.

Đường giang hồ không dễ đi như vậy.

Mưa to vào buổi tối vĩnh viễn là thời tiết tốt nhất để giết người. Ít nhất Sa Vũ cho rằng như vậy.

Thứ nhất, làm việc trong mưa rất khó bị người khác nhìn ra được diện mạo của ngươi. Thứ hai, mưa to sẽ xóa đi tất cả vết tích mà ngươi lưu lại.

Đến đảo Mỹ Lệ để mở mang bờ cõi cho Cẩm Tú, Sa Vũ rất thông minh. Phàm là vấn đề mà hắn không hiểu, hắn nhất định sẽ xin chỉ thị của Tô Bình Nam.

Hết chương 1341.
Bình Luận (0)
Comment