“Đánh rắn phải đánh bảy tấc.”
Sắc mặt Phương Quốc Huy trở nên âm lãnh. Hắn thuộc loại người theo chủ nghĩa lý tưởng, cống hiến mọi thứ cho lý tưởng của mình: “Chu Triều Tiên giết chết Đại Đầu chẳng qua là muốn cảnh cáo chúng ta đừng nên nhúng tay vào, có thể thấy hắn rất quan tâm chuyện tiệm game đóng cửa, nghĩa là sao?”
“Nói rõ tài chính của hắn đang rất căng thẳng. Canh chừng hắn chặt chẽ cho ta. Mấy tiệm game đó cứ hai tiếng lại kiểm tra thẻ một lần. Với áp lực như vậy, Chu Triều Tiên nhất định sẽ nghĩ cách kiếm tiền, khi đó cơ hội của chúng ta sẽ đến.”
Không thể không nói, tuổi còn trẻ đã có thể đảm nhiệm chức tổ trưởng của một tổ điều tra, Phương Quốc Huy xác thực có điểm độc đáo của mình: “Nếu chúng ta tiếp tục phá nguồn thu nhập của hắn, hắn sẽ không sống sót được, và hắn sẽ bị những người kia từ bỏ.”
Phương Quốc Huy nắm chặt tay, giọng điệu tàn nhẫn: “Đến lúc đó sẽ bắt hắn đền mạng cho Đại Đầu.”
Dưới bóng đèn huỳnh quang mờ ảo, khuôn mặt của nam nhân có chút dữ tợn và đáng sợ.
…
Thời tiết Cảng thành rất tốt, không mưa to như đảo Mỹ Lệ, ngược lại còn ánh sao đầy trời.
So với bầu không khí vô vọng của Băng Cốc, ánh đèn nhấp nháy của những chiếc tàu chở hàng ở cảng Victoria xinh đẹp càng khiến người ta yên tâm hơn mấy phần.
Có lẽ vì không đành lòng, Đổng Hạo Bác và trợ lý của mình là A Chính không ở lại, sau khi sự việc xong xuôi thì quay lại Cảng thành ngay lập tức.
Từ chối xe công ty đến đón, Đổng Hạo Bác và A Chính lên chuyến tàu du lịch cuối cùng để vượt biển.
Lúc đó đã gần nửa đêm, bến tàu lúc này vắng tanh, có vẻ rất yên tĩnh.
“Bác ca, ngươi ra biển làm gì?”
A Chính không hiểu vì sao Đổng Hạo Bác nhất định phải ở với mình mà không phải trong phòng của hắn.
“A Chính.”
Không còn vệ sĩ bên cạnh, Đổng Hạo Bác cũng không che giấu lời nói của mình: “Tâm trạng của ngươi đã xảy ra vấn đề. Bản chất của tư bản chính là cướp đoạt. Chuyện xảy ra ở Thái quốc rất bình thường.”
A Chính im lặng.
“Năm đó, khi ta xảy ra chuyện, ngươi là người duy nhất giúp ta nói chuyện với nhân viên, cho nên ta mới tìm ngươi. Nhưng ngươi thật sự đã khiến ta thất vọng.”
Đổng Hạo Bác là người rất coi trọng tình cảm. Hắn nhìn chung quanh du thuyền trống rỗng một vòng rồi mới nói tiếp: “Đối tượng chúng ta phục vụ khác với trước đây. Nhớ kỹ, chúng ta không phải kiếm tiền cho khách mà là công thành đoạt đất cho Tô tiên sinh.”
“Nhưng ta là tín đồ Thiên Chúa giáo, ta sẽ gặp ác mộng mất.”
A Chính nghiêm túc trả lời: “Ta luôn nghĩ rằng mình nên dựa vào kiến thức chuyên môn có được và vận dụng quy luật thị trường để kiếm tiền.”
“Mọi người đều có niềm tin của riêng mình, vì thế ngươi có thể từ chức.”
Đổng Hạo Bác im lặng thật lâu, nhìn bến tàu càng lúc càng gần: “Như vậy sẽ tốt cho ngươi cũng như cho tất cả mọi người.”
Đốt một điếu thuốc, nam nhân vỗ vai A Chính, sau đó đứng dậy rời đi.
Đổng Hạo Bác đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Sáng hôm sau, Tần Tử Khâm đưa cho hắn một văn kiện, sắc mặt nam nhân có chút tái nhợt.
“Động cơ kinh doanh phi đạo đức? Bị cấm làm việc trong lĩnh vực tài chính trong năm năm? Thỏa thuận không tiết lộ?”
Nam nhân cười khổ: “A Chính đã rất vất vả. Huống chi hắn chỉ là một người bình thường, không cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy.”
Lục Viễn mặt không chút biểu cảm chen vào: “Cẩn thận thì chạy được thuyền vạn năm.”
Tần Tử Khâm mỉm cười giải thích: “Boss hoàn toàn không có cảm tình với người ăn cơm của Cẩm Tú mà lại mắng ngược lại người.”
…
Do dự hồi lâu, Đổng Hạo Bác vẫn lấy hết can đảm gõ cửa văn phòng của Tô Bình Nam tại chi nhánh Cẩm Tú ở Cảng thành.
Một mình gõ cửa phòng Tô Bình Nam chính là vì cầu tình cho A Chính. Điều này khiến Đổng Hạo Bác vô cùng căng thẳng, thậm chí lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bởi vì trong thâm tâm, ông chủ của hắn không giống một thương nhân chút nào, mặc dù đế chế kinh doanh của Tô Bình Nam rất lớn và đáng sợ, nhưng hắn càng giống một nam nhân đầy tham vọng, sở hữu sự điên cuồng và tàn nhẫn mà người bình thường như Đổng Hạo Bác không thể sánh được.
Hắn rất sợ.
“Vào đi.”
Tô Bình Nam ngẩng đầu, nhìn Đổng Hạo Bác sắc mặt vừa nghiêm túc vừa thấp thỏm: “Có chuyện gì?”
“Tô tiên sinh, là chuyện liên quan đến A Chính.”
Do dự một lát, Đổng Hạo Bác vẫn lên tiếng: “Những điều kiện kia quá hà khắc. Ta chỉ muốn cầu xin Tô tổng cho hắn một con đường sống. Có lẽ ngươi không hiểu cách làm người của hắn, nhưng ta thì hiểu.”
“A Chính, ngươi nói đến Ngô Chính Hùng đúng không?”
Cắt ngang Đổng Hạo Bác cầu tình, Tô Bình Nam đọc thuộc như lòng bàn tay: “Là một trong những cánh tay đắc lực của ngươi năm đó, đối với ngươi rất trung thành, là người trong số mười mấy cấp dưới mất việc vì ngươi.”
Nam nhân nhìn Đổng Hạo Bác trán đổ đầy mồ hôi, mỉm cười nói: “Ta nói có đúng hay không?”
Không đợi Đổng Hạo Bác trả lời, Tô Bình Nam đã nói tiếp: “Thất nghiệp, cuộc sống trôi qua không được như ý. Bởi vì chuyện của ngươi, hắn bị vòng tròn tài chính xa lánh. Không còn cách nào, hắn phải đi làm nhân viên tiếp thị.”
Tô Bình Nam tự nhiên nói: “Ta hiểu hắn nhiều hơn ngươi nghĩ. Khai trừ hắn là quyết định của ta. Những điều kiện kia cũng là ý của ta.”
Nam nhân rất thẳng thắn khiến Đổng Hạo Bác có chút không biết làm sao.
“Thiện lương của hắn đã dùng nhầm chỗ. Cẩm Tú có quy củ của Cẩm Tú.”
Giọng điệu của Tô Bình Nam rất bình tĩnh: “Xưa nay ta không bao giờ có cái nhìn khác với những người như vậy, đồng thời cũng chán ghét loại thiện lương tầm thường đó.”
Nhìn Đổng Hạo Bác không dám nói câu nào, Tô Bình Nam chuyển đổi chủ đề.
“Đồng baht Thái đã trên bờ vực sụp đổ. Phía Thái Lan nhất định sẽ tự do hóa tỷ giá hối đoái trong thời gian ngắn. Hãy nói cho ta biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo ở châu Á?”
Đổng Hạo Bác ngạc nhiên.
Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, trả lời ngay lập tức: “Malaysia, Singapore, Nepal, Ấn Độ, Bổng Tử quốc… đều sẽ có một loạt phản ứng dây chuyền.”