Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1343 - Chương 1343. Chạy Không Thoát

Chương 1343. Chạy không thoát
Chương 1343. Chạy không thoát

Nữ hài cúi đầu dùng máy ảnh làm ngụy trang, có chút căng thẳng quan sát. Chỉ thấy nam nhân cao nhất đang khom người, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn xung quanh giống như một con sói đang kiếm ăn.

Trong mưa to, ánh mắt lộ ra sự hung ác khiến lòng bàn tay của nữ hài đổ đầy mồ hôi. Ba người kia đang đến gần cặp đôi đang hưởng thụ tình yêu gần Lâm Dĩ Nhiên nhất.

Chỉ một tiếp xúc ngắn ngủi.

Nam nhân tóc dài bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất. Lâm Dĩ Nhiên nhìn thấy rõ ràng máu màu đỏ sậm phun ra như suối từ cổ họng nam nhân bị giết.

Ngay sau đó là tiếng thét chói tai cùng với đám đông hỗn loạn. Ba nam nhân kia khoan thai phân tán trong đám người.

Nữ hài thần xui quỷ khiến đưa máy ảnh lên chụp nam nhân vóc người cao nhất. Một cảm giác kỳ quái không thể nói rõ khiến toàn thân của nàng run rẩy.

Tính cánh giác của đối phương rất cao, gần như nghiêng đầu qua trước tiên. Lúc này, Lâm Dĩ Nhiên có cảm giác bị rắn độc để mắt đến.

Sau đó, trong sự run lẩy bẩy của nữ hài, nam nhân ung dung từ trong đám người hỗn loạn bước đến.

“Mình chết chắc rồi.”

Trong thời khắc sống chết, nỗi sợ hãi khiến cho Lâm Dĩ Nhiên vốn thông minh lanh lợi biến thành một kẻ ngốc, trong đầu chỉ có một suy nghĩ. Lúc này, chân của nàng hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến của nàng, miệng há to nhưng không phát ra được âm thanh.

Sa Vũ biết mình đã bị chụp ảnh. Con dao ba cạnh giấu trong áo mưa lặng yên trượt xuống tay.

Năm bước, bốn bước, ba bước.

Linh hoạt tránh đi hai người đi đường. Nam nhân cách nàng khoảng một mét thì dừng bước.

Ánh mắt rơi vào cổ áo của nữ hài.

Trong ánh mắt đã tuyệt vọng của Lâm Dĩ Nhiên, ánh mắt hung ác của nam nhân đột nhiên thay đổi, từ hung ác biến thành một chút thân thiết.

Sau đó, Lâm Dĩ Nhiên nhìn thấy nam nhân giống như tử thần nhẹ gật đầu với mình một cái rồi quay người biến mất trong đám đông.

Phù.

Trải qua một kiếp nạn, toàn thân Lâm Dĩ Nhiên đổ mồ hôi lạnh. Hai chân giống như giẫm lên vải bông.

Cuối cùng, nữ hài không tham gia buổi hòa nhạc nữa, lê tấm thân mệt mỏi của mình về lại biệt thự.

Ngâm nước nóng khoảng một canh giờ, nữ hài mới khôi phục tinh thần, thay vào đó là sự hiếu kỳ.

Vì sao hắn lại không giết nàng?

Đối phương nhìn qua chính là loại sát thần xem mạng người như cỏ rác, hơn nữa nàng cũng không có khả năng chạy trốn.

“Vì sao?”

Trong lòng nữ nhân đang tự hỏi lý do.

Nữ hài nằm trong bồn tắm bong bóng tuyệt vọng nhớ lại cảnh tượng khiến nàng vẫn còn khiếp sợ.

Khi đó, nam nhân chỉ cách nàng một bước chân, thậm chí nàng có thể nhìn rõ con dao sắc bén trong tay nam nhân qua màn mưa dày đặc. Vào thời điểm đó, hắn đã buông tha nàng, quay người rời đi.

Nàng nhớ ánh mắt của nam nhân nhìn vào cổ áo của nàng trông hơi... thân thiết?

Kinh ngạc vạn phần, Lâm Dĩ Nhiên đã nhận được một đáp án kỳ quái như vậy. Hơn nữa nàng rất xác định cũng rất khẳng định. Đúng vậy, biểu hiện đó là thân thiết.

Trong suy nghĩ vốn đã rối bời của Lâm Dĩ Nhiên, nàng dường như cảm thấy đối phương đang mỉm cười, một nụ cười có thể so sánh với ác quỷ.

Nhớ tới vị trí ánh mắt của nam nhân, nữ nhân đột nhiên đứng dậy khỏi bồn tắm, không thèm lau sạch bọt trên người, chạy thẳng vào phòng ngủ nhặt chiếc váy trắng hôm nay mặc lên người.

Một con rồng ba móng màu trắng bạc Hạ quốc trên đường viền cổ áo sống động như thật.

“Thì ra ngươi đã cứu ta.”

Lâm Dĩ Nhiên lẩm bẩm.

Đường viền cổ áo là do nàng tự làm, tất cả đều bắt nguồn từ ký ức sâu sắc của nàng với Mộ Dung Thanh Thanh. Nàng cảm thấy hình trang trí trên đường viền cổ áo của nữ nhân kia cực kỳ đẹp.

Đến tận hôm nay nàng mới nhận ra hình như thứ này không phải là một hình trang trí bình thường thì phải?

Nhìn cổ váy trắng, nữ hài vốn quen lơ đãng lại bắt đầu mê muội, dường như trong lúc vô tình, một thế giới khác mở ra trước mặt nàng một bức màn bí ẩn.

Lâm Dĩ Nhiên chống cằm, nàng chợt nhận ra rằng mình tò mò hơn là sợ hãi.

“Đại Đầu chết rồi.”

Khi Phương Quốc Huy nhận điện thoại, hắn thật sự không thể tin nổi. Đại Đầu là thuộc hạ đắc lực của hắn, khôn khéo già dặn, năng lực vật lộn cũng không tệ, nhưng cứ như vậy mà chết đi?

Sau khi cúp điện thoại, Phương Quốc Huy đang nghỉ phép lập tức chạy về tổ điều tra.

Trong phòng khám nghiệm tử thi, năm sáu thành viên của đội điều tra xếp thành hàng dài, vẻ mặt nghiêm túc khó tả.

“Một dao trí mạng.”

Kha Mẫn có mối quan hệ tốt nhất với Đại Đầu là người đầu tiên lên tiếng: “Chuyên nghiệp đến đáng sợ, không giống như những phương pháp thô bạo của băng đảng mà giống như những tên khốn giết người chuyên nghiệp hơn.”

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của nữ nhân, trong lòng Phương Quốc Huy cũng tràn ngập thương cảm.

“Xác thực không phải thủ pháp của băng đảng. Nhưng người chủ sự đằng sau nhất định là Chu Triều Tiên.”

Phương Quốc Huy nhìn vào Đại Đầu chết không nhắm mắt cùng vết dao sắc bén, giọng điệu khẳng định.

“Bạn gái của Đại Đầu cũng có mặt tại hiện trường, nàng có nhìn thấy hung thủ không? Xem có thể cho ra những manh mối có thể bắt Chu Triều Tiên hay không.”

Phương Quốc Huy lên tiếng.

“Không, chỉ biết là có ba người. Toàn bộ quá trình giết chóc chưa đến một phút. Hơn nữa, năng lực vật lộn của Đại Đầu không tệ nhưng không hề có cơ hội đánh trả. Căn cứ theo A Nhạc miêu tả, vóc dáng của ba người ra tay rất khôi ngô, phối hợp cực kỳ thành thạo. Đáng tiếc mưa đã che khuất mặt của bọn hắn.”

Kha Mẫn trả lời rất nhanh: “Nếu không, chúng ta đã vẽ lại hình ảnh, bọn hắn chạy không thoát đâu.”

Hết chương 1343.
Bình Luận (0)
Comment