Về việc phản bội Tô Bình Nam, tự lập môn hộ, Phi Cơ đích thật chưa từng nghĩ tới. Xuất thân của hắn cùng với tính cách khiến cho hắn cực kỳ sùng bái Tô Bình Nam, thậm chí còn có chút ỷ lại.
Hắn không muốn khiến lão đại thất vọng.
Nói thật, Phi Cơ không đủ thông minh nhưng lại đủ tàn nhẫn. Loại người này một khi đã quyết định, thủ đoạn đương nhiên sẽ không dịu dàng.
Sau đó, động tác của hắn có thể nói là sấm rền chớp giật.
Nửa tiếng sau, sổ sách của Bạch lão đầu được Phi Cơ ném đến trước mặt các vị thúc bá.
Vẫn là quán trà cũ kỹ và bảo thủ, nhưng khác với trước đây, sau khi được Trì thúc bối phận cao nhất tiếp quản, tượng thần Quan Nhị Gia đã lâu không được lau chùi.
Cho nên, mặc dù hương hỏa không ngừng nhưng trông có vẻ tàn tạ. Song Trì thúc vẫn không thèm để ý.
Hắn biết rõ mình không phải Đặng mập.
“Ta vì băng đảng mà tranh thủ tài nguyên mới, một xu cũng không tham, một phần lớn lợi nhuận đều dùng làm phúc lợi, nhưng vì sao vẫn có người đùa bỡn ta?”
Mấy vị thúc bá nhìn chằm chằm cuốn sổ cái vẫn còn dính máu đỏ sẫm.
“Phi Cơ, tuyến đường Đại Nha Tử của Bạch lão đầu là ngươi cho người chém? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Hắc bá là người tức giận nhất nhưng vẫn cố gắng kìm nén cơn giận của mình.
Phi Cơ đề tên bảng vàng là đầu lĩnh. Sau khi thượng vị, của cải mà hắn mang lại rất đáng giá, hơn nữa còn ngày càng mở rộng địa bàn, không ai có thể phách lối trước mặt hắn.
Huống chi, nguyên nhân hắn tức giận chủ yếu là vì hắn cảm thấy Phi Cơ nhắm vào Bạch lão đầu gây bất lợi cho hắn nhất.
Trong hai năm qua, tất cả những người có địa vị cao đều chiến đấu kịch liệt. Đặng mập, Xuyến Bạo, Xuy Kê, bao gồm Phúc bá, những người có uy vọng cao thế hệ này đã chết hết rồi. Hắn có thể ngồi ở vị trí tay trái Trì thúc chính là nhờ Bạch lão đầu.
“Ta đã làm gì?”
Phi Cơ cười lạnh: “Hắc bá, chúng ta đã thỏa thuận địa bàn mà băng đảng lấy được phải chia thành ba phần, phần còn lại sẽ là lợi nhuận của các tuyến đường. Vậy ta muốn hỏi vì sao chỉ có hai phần?”
“Nhưng Đại Nha Tử là người của Hòa Ký, là tứ nhị lục lâu năm. Ngươi là đầu lĩnh cũng không có tư cách giết hắn. Chúng ta không cần tuân theo quy củ sao?”
Hắc bá hùng hồn nói, đồng thời đắc chí nhìn những lão nhân khác.
Những người như bọn hắn không ai không có địa bàn. Không thể dựa vào tư lịch thì dựa vào cái gì?
Quy củ.
Hòa Ký có thể đứng sừng sững nhiều năm không ngã, thành viên trải rộng toàn bộ Cảng thành là dựa vào cái gì?
Vẫn là quy củ.
Hòa Ký trăm năm, lớn nhất là quy củ, không phải đầu lĩnh.
Nhưng khác với hắn nghĩ, đám lão nhân đều tránh ánh mắt của hắn, bao gồm Trì thúc.
Hắc thúc chưa từng nhìn thấy tình huống này thậm chí có chút hoảng hốt.
“Băng đảng không thể để một người độc đại, nhất định phải cân bằng. Nếu không, đám lão gia hỏa như chúng ta sẽ bị đào thải.”
Đột nhiên, những lời mà Đặng mập đã chết từng nói hiện lên trong đầu Hắc bá. Tình huống trước mặt đã biểu đạt rất rõ ràng, lời của lão gia hỏa Đặng mập đã ứng nghiệm.
Phi Cơ đã kiểm soát hoàn toàn quyền lên tiếng.
Có thể lăn lộn đến từng tuổi này, đầu óc của Hắc bá tất nhiên đủ dùng. Gần như trong nháy mắt, Hắc bá đã hiểu một sự thật.
Hòa Ký đã thay đổi một cách vô hình khi hàng tháng hắn nhận được chi phí sinh hoạt cao hơn rất nhiều so với trước. Không còn là Hòa Ký mà các nhóm ngồi ôm nhau cho ấm lòng, cũng không còn là Hòa Ký nơi ai cũng có cơ hội ngồi ở vị trí nổi bật nhất.
Dựa theo hiệu suất làm việc và tài lực của Phi Cơ, Hắc bá hiểu rằng chỉ cần cho hắn thêm một khoảng thời gian, Phi Cơ sẽ hoàn toàn khống chế băng đảng do năm trăm lưu manh tạo thành này.
Đối phương muốn thực hiện một thỏa thuận.
Khoảng thời gian qua xác thực không tệ, thậm chí Hắc bá cảm thấy Phi Cơ tiếp quản là chuyện tốt. Chỉ cần hắn có thể nuôi sống mọi người là được.
“Hắc bá, ngươi thật sự già rồi.”
Phi Cơ trả lời: “Mở hương đường? Ngươi xác định không ai mật báo? Trong khoảng thời gian vừa qua, sổ sách đã sớm bị bọn hắn đốt đi. Đến lúc đó phải làm sao bây giờ?”
Hắc bá không nói gì, hiển nhiên đồng ý.
Hắn là người thông minh, đương nhiên hiểu được nên lấy hay bỏ. Những kẻ ngoan cố từng tuân thủ các quy tắc như Đặng mập đã bị loại bỏ từ lâu trong những năm qua.
Tham tiền?
Đại ca các tuyến đường sẽ thành thật nộp đúng hạn mức lên trên sao? Vì sao Phi Cơ lại cắn chặt Bạch lão đầu không thả?
Hắc bá cũng suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Hắn già rồi, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
“Phi Cơ, ngươi nói rõ ý của ngươi đi.”
Trì thúc nãy giờ không lên tiếng. Lúc này thấy Phi Cơ đã trấn áp Hắc bá, hắn lập tức nhảy ra hỗ trợ.
“Bốn địa bàn, Bạch lão đầu lấy của băng đảng chúng ta bốn triệu.”
Sắc mặt Phi Cơ dữ tợn: “Tìm mấy thiếu niên muốn thượng vị, bốc thăm sinh tử, thi hành gia pháp!”
“Được.”
Trì thúc lên tiếng, sau đó giơ tay: “Ta đồng ý.”
Dưới ánh đèn lờ mờ của quán trà, tất cả mọi người đều chậm rãi giơ tay. Phi Cơ mỉm cười.
…
Trần Trí Hạo rời đi rất nhanh.
Hắn rời khỏi Cảng thành trên một chiếc thuyền lúc 2h30 chiều. Lựa chọn quay trở lại là chuyện bất đắc dĩ. Hắn biết rủi ro lớn đến mức nào.
Cũng không còn cách nào, bởi vì lần này khác với những lần trước.
Vụ án lần này có thể nói là động trời. Hơn nữa còn là ba tên tội phạm cấu kết với nhau làm việc. Trương Tử Hào nhất định phải ở lại để ngăn chặn hai tên điên còn lại.
Rẽ trái lượn phải, xuyên qua một tiệm mì hoành thánh, Trần Trí Hạo thậm chí còn thay bộ quần áo khác, sau đó từ cửa sau rời đi.
Lựa chọn gặp mặt ở vịnh nước cạn bởi vì nơi này ban đêm đủ loạn, hơn nữa Bạch lão đầu còn thu của Hào ca tám triệu.
Tám triệu mua ba giờ bình an quá cao, nhưng so với những lợi ích mà hắn sẽ nhận được thì chẳng khác nào chín trâu mất một sợi lông.
Năm tỷ.
Trong lòng Trần Trí Hạo lại nóng lên.