Đi qua con hẻm tối phía sau tòa nhà Mao Cống, bước chân của nam nhân lại càng nhanh hơn.
“Trần Trí Hạo?”
Lúc này, một giọng quốc ngữ tiêu chuẩn vang lên sau lưng Trần Trí Hạo.
Trần Trí Hạo không dừng bước. Nam nhân phản ứng thật nhanh lập tức co cẳng chạy, đồng thời một tay mò sang bên hông.
Ở góc phố, cùng với tiếng gió rít, một đôi chân lao thẳng vào!
Một tiếng rít vang lên. Sức mạnh của một cú đá này rất lớn.
Trần Trí Hạo phản ứng rất nhanh, nhanh chóng nghiêng người sang một bên, dùng bả vai hứng trọn một phần lớn sức mạnh.
Hắn nhanh, người ra tay lại càng nhanh hơn.
Hiển nhiên đối phương biết hắn mang theo vũ khí trong người, nhất định còn liều mạng. Cho nên người này ra tay không chút lưu tình.
Bộp.
Trần Trí Hạo lảo đảo lui lại. Bóng người đã áp sát vào hắn, tay trái như móng hổ nắm chặt cổ tay phải của hắn, đồng thời khuỷu tay phải đánh mạnh vào thái dương.
Trần Trí Hạo kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Trong con ngõ nhỏ mờ tối, hai bóng người cao lớn đến dựng nam nhân dậy rồi nhanh chóng nhảy lên một chiếc xe tải màu đen, sau đó biến mất trong bóng tối.
Toàn bộ quá trình sử dụng thời gian chưa đến năm phút. Thậm chí đám lưu manh đang di chuyển gần đó cũng không phát hiện chuyện gì xảy ra trong địa bàn của mình.
Một tiếng rưỡi sau.
Một con tàu chở hàng đang lặng lẽ dừng ở Loan Tử chờ một vị khách quan trọng nhất của tối hôm nay.
“Hạo ca, sự việc thuận lợi không?”
Một tên mã tử khác của Trương Tử Hào nhìn thấy Trần Trí Hạo trở về theo đúng thời gian quy định, không khỏi thở phào một hơi.
“Rất thuận lợi, đối phương rất hợp tác.”
Trần Trí Hạo trả lời, sắc mặt có chút phức tạp.
Con tàu chở hàng lặng lẽ rời khỏi bến tàu, không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Trần Trí Hạo trong hai giờ qua, có lẽ nhiều điều sẽ xảy ra khi bí ẩn được tiết lộ.
…
Đường giang hồ rất khó đi.
Muốn thăng tiến thì dựa vào cái gì? Chỉ một mệnh hèn mà thôi.
Điện thờ rất lớn.
Quan nhị gia mặc áo bào xanh, hông đeo bội đao, chân đi đôi giày màu đen, ánh mắt liếc nhìn tín đồ của mình. Chiếc máy hát từ những năm 1960 bên cạnh bập bẹ hát một bài hí khúc trước đây. Dưới ánh đèn lờ mờ, mười lão quỷ tóc hoa râm tản ra mùi vị mục nát.
Đây là cảm giác khi Cao Diệu lần đầu tiên bước vào quán trà Long Phượng nổi tiếng nhất Hòa Ký.
Cũng chỉ một quán trà cũ nát không đáng chú ý, nhưng để có thể bước vào, hắn đã mất ròng rã năm năm.
“Đao Diệu Tử, trước kia cùng với Bạch Bì Quý làm đao thủ cho Hòa Ký năm năm, đã làm không ít chuyện, rất tài giỏi.”
Thập Nhị thúc phụ trách điểm danh giới thiệu với những người phía sau, sau đó chỉ vào một góc: “Bước sang đó chờ đi, còn một người nữa là đủ.”
“Ta hiểu rồi, Thập Nhị thúc.”
Cao Diệu nhìn ba bốn hán tử đã đứng sẵn, nhẹ gật đầu. Hắn cũng biết mấy người đó, đều là đao thủ. Xem ra hôm nay lại có sự kiện lớn phát sinh.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Cao Diệu không phải sợ hãi mà là kích động.
Hắn rất quen thuộc với tình huống như vậy. Băng đảng muốn rút thăm sinh tử thanh lý môn hộ. Mặc dù rất nguy hiểm nhưng cũng là kỳ ngộ lớn.
Mười mấy phút sau, chín đao thủ đã đến đông đủ.
“Một bước thiên vương, một bước tử vong.”
Phi Cơ là người đầu tiên đứng dậy, lên tiếng nói. Hắn tiếp nhận ba nén hương dài Trì thúc đưa đến, cung kính dâng hương cho Quan Công, sau đó khom người với tất cả mọi người.
“A Băng, lấy sáu trăm ngàn đến đây.”
Dâng hương xong, Phi Cơ nói tiếp: “Chuyện của băng đảng chính là chuyện của ta. Lần này phí an gia do ta làm chủ, sáu trăm ngàn.”
Con số này khiến ánh mắt của đám đao thủ nóng như lửa.
“Bạch lão đầu động vào tiền của băng đảng, thanh lý môn hộ.”
Trì thúc lên tiếng: “Quy củ cũ, bốc thăm sinh tử, nhưng súng ống không được sử dụng, nếu có chuyện gì thì tự mình gánh lấy, sau khi ngươi ra ngoài, vịnh nước cạn là địa bàn của ngươi.”
Quán trà hoàn toàn yên tĩnh.
Phi Cơ ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, nheo mắt nhìn chín đao thủ. Sắc mặt của mọi người đều bình tĩnh, không vì đại danh của Bạch lão đầu mà dao động, thể hiện nội tình của Hòa Ký một cách đầy đủ nhất.
Hòa Ký trăm năm không ngã chính là dựa vào quy củ Hồng Môn do nhiều thế hệ lưu lại. Đây mới thật sự là nội tình, cũng là chỗ dựa có thể gánh vác mưa gió mà bốn băng đảng lớn nhất Cảng thành dựa vào.
“Rút thăm đi.”
Phong cách của băng đảng trước giờ luôn đơn giản trực tiếp. Sau khi thấy không có ai đưa ra dị nghị, Thập Nhị thúc cầm một ống tre cắm que tre đặt trước mặt chín người.
Từng bàn tay chai sạn lần lượt thò vào, từng thanh tre lần lượt được rút ra.
“Người rút được chữ tử thì ở lại, những người còn lại có thể rời đi.”
Giọng điệu của Thập Nhị thúc rất bình tĩnh.
Thập Nhị thúc nói xong, tám người còn lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Cao Diệu vẫn còn đứng im tại chỗ.
Đây là thời đại hòa bình, ai cũng bận kiếm tiền nên trò xổ số sinh tử cực hiếm, đây là cơ hội một bước lên trời duy nhất cho những kẻ đang cõng mạng người trên lưng, có thể thấy cơ hội này hiếm đến cỡ nào.
“Gửi các anh em mỗi người hai chục ngàn.”
Phi Cơ mỉm cười nói. Bây giờ hắn chính là một nhà độc đại ở Hòa Ký, ra tay cực kỳ hào phóng, xưa nay không bao giờ bỏ qua bất kỳ một cơ hội lôi kéo nhân tâm nào.
Quả nhiên, thái độ của đám đao thủ càng trở nên cung kính, thậm chí còn có mấy người khom người nhận tiền rồi mới quay người rời đi. Đám lão nhân còn lại cũng không ngăn cản hành động của Phi Cơ.
Tất cả mọi người đều là người thông minh. Với số tuổi này, lấy tiền an hưởng tuổi già mới là tất cả. Chỉ có kẻ ngu mới lo Phi Cơ làm vua như thế nào.