Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1349 - Chương 1349. Phải Thích Ứng Với Thay Đổi Mới

Chương 1349. Phải thích ứng với thay đổi mới
Chương 1349. Phải thích ứng với thay đổi mới

“Gan đấy. Bạch lão đầu tâm ngoan thủ lạt nhưng ngươi mắt cũng không thèm nháy. Lần này ngươi không chết, tương lai nhất định có danh hào của ngươi.”

Phi Cơ nhét sáu trăm ngàn vào tay Cao Diệu, cười nói: “Ta biết ngươi sống không được như ý. Lão đại Bạch Quý Tử của ngươi đã trở thành phế nhân, cần chi phải ở chỗ của hắn chứ. Có hứng thú sang chỗ ta không?”

“Phi Cơ ca, nếu ta không chết, ta nhất định sẽ đến chỗ ngươi.”

Câu trả lời của Cao Diệu khiến không ít lão nhân cau mày.

Người già tinh, quỷ già linh. Làm sao mà bọn hắn không biết Phi Cơ dùng Cao Diệu để giảm xóc, sau đó nuốt chửng địa bàn của Bạch lão đầu ở vịnh nước cạn. Một khi Cao Diệu thành công, thế lực của Phi Cơ ở Hòa Ký gần như đạt đến tình trạng một tay che trời.

Nói cách khác, ngay cả khi Phi Cơ không chọn địa bàn tiếp theo, ai dám chọn chứ?

Nhất là Hắc bá, hắn lại càng thở dài, định nói: “Làm như vậy là trái quy tắc.”

Những chữ này cứ vướng ở cổ họng của hắn, cuối cùng vẫn không nói ra.

Hắn nhìn thấy ánh mắt ẩn chứa sự tàn ác của Phi Cơ khi nói chuyện.

“Đao Tử Diệu, phú quý cho ngươi.”

Trì thúc kết thúc cuộc nói chuyện.

“Dâng hương, làm việc.”

Trong quán trà mờ tối, dưới ánh mắt của mười lão đầu tử mà người nào cũng có mục đích riêng, một nghi thức giết chóc chính thức bắt đầu.

“Rút trúng thăm sinh tử là Cao Diệu, một lưu manh có căn cơ, tuyệt đối không phải kẻ râu ria. Trong tay hắn có mạng người, rửa không sạch.”

Phi Cơ cung kính báo cáo chuyện phát sinh đêm qua: “Ta mượn tay của băng đảng Bạch lão đầu. Người thông minh biết ta muốn cái gì, người bên dưới nhất định sẽ có ý kiến.”

“Hòa Ký hai năm tuyển chọn một lần, nhìn như công bằng nhưng thật ra đã bị đào thải.”

Tô Bình Nam không để ý đến lo lắng của Phi Cơ, chậm rãi hút điếu xì gà. Giọng điệu của nam nhân vẫn bình thản giống như đang nhắc đến một việc vô nghĩa: “Hiện tại căn cơ của ngươi đã thành, chỉ cần loại bỏ chướng ngại là được. Nếu có kẻ không chịu mở mắt…”

Tô Bình Nam cười lạnh: “Cứ để hắn biến mất.”

Nam nhân không vì tài sản gia tăng vọt mà thu lại sự tàn nhẫn và tính xâm lược của mình. Hắn vĩnh viễn biết rất rõ mình muốn cái gì.

“Thái độ của ngươi đặt ở chỗ sáng chưa chắc là chuyện xấu. Không một chính phủ mạnh mẽ nào cho phép một băng đảng như Hòa Ký cứ hai năm lại gây nên sự bất an cho xã hội. Cho nên, ngươi nhất định phải có sự thay đổi. Thật ra, Hòa Ký hay mafia, bọn hắn đều là sản phẩm đặc biệt của thời đại. Muốn tiếp tục tồn tại và phát triển, nhất định phải thích ứng với thay đổi mới.”

Phi Cơ vô cùng quen thuộc với biểu hiện của nam nhân.

Tất cả đều nằm trong vòng kiểm soát.

Bên trong gian phòng vô cùng yên tĩnh. Tô Bình Nam hiếm có lúc thất thần.

Hòa Ký ít nhiều gì cũng khiến hắn có chút cảm xúc. Hòa Ký là một con quái vật khổng lồ, nhưng lại càng có vẻ không hợp với thời đại này. Cho nên nhất định phải thay đổi thì mới có thể còn sống. Vậy Cẩm Tú thì sao?

Luôn chuẩn bị cho nguy hiểm trong thời bình.

Tô Bình Nam có ký ức của một thời không khác. Nam nhân đầy tham vọng này có những ý tưởng độc đáo của riêng mình về sự phát triển của Cẩm Tú trong tương lai cùng với việc mở rộng và cải thiện tầm nhìn của hắn.

Hòa Ký là sản phẩm của một thời đại, còn Cẩm Tú thì không. Hạ quốc thập niên 90 vô cùng tàn tạ, cần sự chuyển hình và thay đổi. Sải bước phát triển trong quá trình này là mò đá qua sông. Cho nên Tô Bình Nam mới phá vỡ các rào cản của giai cấp một cách dễ dàng.

Tương lai thì sao?

Nên biết rằng nam nhân dã tâm bừng bừng này chưa từng là một thương nhân thuần túy. Hắn làm hết thảy là muốn rèn đúc một đế quốc chỉ thuộc về hắn.

Cá nhân tự biết việc của mình.

Tô Bình Nam biết rất rõ tương lai Cẩm Tú nhất định phải thay đổi. Chỉ là con đường phát triển hiện tại vẫn chưa đến thời điểm phải chuyển đổi.

“Chính phủ mạnh?”

Tầm nhìn của Phi Cơ rõ ràng không đủ. Hắn mờ mịt lặp lại lời của lão đại.

“Dĩ nhiên không phải Cảng thành rồi.”

Tô Bình Nam đứng dậy, bước đến trước cửa sổ sát đất, nhưng ánh mắt không nhìn dòng xe như nước chảy bên dưới mà hướng về cảng Victoria xinh đẹp.

“Từ từ ngươi sẽ hiểu.”

Tô Bình Nam không tiếp tục giải thích: “Có thể thổi phồng người tên Cao Diệu này. Đường giang hồ mưa gió quá lớn, có người đứng trước chắn mưa gió đối với chúng ta cũng là chuyện tốt.”

“Ta hiểu phải làm thế nào.”

Phi Cơ khom người.

“Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải nhanh.”

Trong nụ cười của Tô Bình Nam hiển thị rõ ràng sự lãnh khốc: “Càng nhanh thì mọi người càng sợ hãi. Sợ hãi sẽ suy nghĩ lung tung. Điều này đối với việc khống chế của ngươi về sau chỉ có trăm lợi mà không có một hại. Ngươi ăn cơm giang hồ, không phải dân kinh doanh, nhiều khi không cần hòa khí sinh tài đâu.”

Cao Diệu quyết tâm muốn ra mặt.

Thứ nhất, Phi Cơ dự định nâng đỡ hắn. Thứ hai, hắn muốn chấn nhiếp đám lão đầu kia, hành động săn giết có thể nói là sấm rền chớp giật.

Cao Diệu nắm chắc cơ hội lần này. Ban đêm cùng ngày rút thăm sinh tử, Bạch lão đầu đã chết trong phòng tắm hơi mà hắn thường xuyên đến. Vết thương trí mạng là một vết dây hằn trên cổ.

Từ vết tích bừa bộn tại hiện trường lưu lại, hẳn là có người đã dùng dây máy sấy tóc thắt cổ Bạch lão đầu khi hắn đang soi gương. Nên biết rằng Bạch lão đầu rất cường tráng, chứng tỏ hung thủ nhất định là dân chuyên nghiệp.

Gần đây Hòa Ký như mặt trời ban trưa, nhưng có người dám động đến lão đại của bọn hắn, nhất thời giang hồ chấn động.

Các lão nhân của Hòa Ký nhận được tin tức rất nhanh. Người khác thì không sao, nhưng gương mặt già nua của Hắc bá lập tức tái nhợt, mất đi sự hồng hào.

Hết chương 1349.
Bình Luận (0)
Comment