Thế lực của Bạch lão đầu không nhỏ, nhưng lại tùy tiện bị xử lý như vậy, điều này chứng tỏ cái gì?
Cao Diệu là nhân tài khó gặp? Làm việc đủ uy?
Vớ vẩn!
Hiện thực không phải trong phim. Đao thủ của Hòa Ký rất giỏi đánh nhau là thật nhưng muốn đơn thương độc mã trong vòng mấy canh giờ lặng yên không một tiếng động xử lý Bạch lão đầu?
Điều này không có khả năng.
Trong lòng lão đầu tử biết rõ chuyện này có bóng dáng của Phi Cơ.
Nếu không có Phi Cơ nhúng tay?
Hừ, Hắc bá cười lạnh, chỉ sợ một Cao Diệu đơn thương độc mã không chết mới là lạ. Nhớ đến ánh mắt âm lãnh của Phi Cơ lúc đó, Hắc bá có cảm giác không rét mà run.
Hiện tại hắn có một loại cảm giác, đó là sự khống chế của thanh niên đó đối với bên dưới đã đạt đến tình trạng khiến người ta rùng mình.
Người có suy nghĩ này chỉ có một.
…
Sau khi nhận được tin tức, Lương Văn Xương lập tức chạy đến hiện trường. Nhìn đám mã tử hỏi gì cũng không biết, nam nhân giận quá hóa cười.
“Đám lưu manh các ngươi thích nhất là uy phong, hận không thể mang theo mười tên đàn em. Bây giờ các ngươi nói với ta các ngươi không biết, các ngươi bị mù hết rồi à?”
Đối với đám lưu manh này, Lương Văn Xương cực kỳ chán ghét. Cái chết của Bạch lão đầu chẳng là gì với hắn, nhưng ở Hòa Ký nhiều năm như vậy, phản ứng của thuộc hạ dưới trướng Bạch lão đầu mang đến cho Lương Văn Xương một cảm giác không thích hợp.
Bạch lão đầu là một trong những người lãnh đạo của Hòa Ký, vậy mà lại có người lặng yên không một tiếng động giết hắn trên địa bàn của hắn?
Điều này khó vô cùng, hơn nữa còn dẫn đến hậu quả không nhỏ.
“Các khu khác của Hòa Ký có động tĩnh gì không?”
Sếp Lương quay sang hỏi những cảnh sát phụ trách vịnh Thâm Thủy. Hắn muốn tìm hiểu xem Bạch lão đầu chết như thế nào. Điều hắn lo lắng nhất chính là lão đại của một băng đảng chết sẽ khiến cho trị an xã hội xảy ra vấn đề.
“Không có, ta đã hỏi mấy người, hết thảy đều bình thường.”
Cấp dưới trả lời rất nhanh.
“Không có phản ứng mới là không bình thường.”
Đối với lão đại Hòa Ký là Phi Cơ, Lương Văn Xương vô cùng quen thuộc. Người này cực kỳ âm tàn, độc ác, hoàn toàn không tương xứng với độ tuổi của hắn. Bạch lão đầu bị người ta giết hắn cũng không có phản ứng?
Không có một lời giải thích, hắn làm sao phục chúng?
Rất coi trọng Phi Cơ, Lương Văn Xương lập tức nghĩ đến một khả năng, có khi nào nội bộ Hòa Ký chó cắn chó, thậm chí Phi Cơ đang tìm người làm việc.
Nhưng lý do vì sao?
Bạch lão đầu tham tài, rất ít gây chuyện thị phi, thích quản lý địa bàn của mình, không có tính công kích quá mạnh, hẳn là không nảy sinh xung đột lợi ích với Phi Cơ.
“Điều tra cho rõ gần đây Bạch lão đầu làm gì?”
Lương Văn Xương nheo mắt, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Phi Cơ.
Có đôi khi, gặp mặt không nhất định cần hỏi vấn đề gì. Rất nhiều chi tiết sẽ cho mình đáp án. Lương Văn Xương có lòng tin này.
…
Loan Tử, quán bar ZT.
Nhìn Lương Văn Xương khí thế hung hăng, Phi Cơ ra hiệu cho người phục vụ rượu rót hai ly rượu whisky, sau đó chậm rãi bước đến trước mặt đối phương.
“Sếp Lương, gần đây ta đã bảo thuộc hạ phối hợp với ngươi, làm phiền ngươi đừng có chuyện gì cũng tìm đến ta được không?”
Nghe Phi Cơ nói, giọng điệu của Lương Văn Xương trở nên lạnh lùng.
“Ngươi mượn tay ta xử lý Bản thúc, nhân tình này không phải mấy việc lông gà vỏ tỏi của ngươi có thể xóa bỏ.”
Đối với sự kiện ở phố Bát Lan lần đó, Lương Văn Xương vĩnh viễn không quên. Điều này khiến cho hắn xem Phi Cơ là địch nhân lớn nhất của mình.
“Ta đang giúp ngươi, sếp Lương.”
Phi Cơ nói khiến nam nhân có chút ngạc nhiên: “Minh Vương tiếp nhận phố Bát Lan. Nhiều ngày như vậy, đừng nói là chém người, ngay cả dọa dẫm bắt chẹt cũng không có, chẳng lẽ đây không phải việc tốt?”
“Vậy bây giờ ta dưỡng lão ở vịnh Thâm Thủy cũng phải cảm ơn ngươi?”
Lần trước, người thu lợi lớn nhất chính là Mã Quân một bước cũng không nhượng bộ. Lý Văn Bân ra tay với đối thủ cạnh tranh lớn nhất này cũng không nhân từ.
“Dù sao ngươi cũng không còn hứng thú leo lên trên. Liêu Văn Siêu thượng vị, Phi Cơ ta chiếm công lớn nhất. Điều này ngươi không thể phủ nhận.”
Phi Cơ mỉm cười trả lời: “Ta không phải người ngu. Ngươi có bao nhiêu mâu thuẫn với Hòa Ký, ta không so đo. Mọi người đều cầu tài mà. Nói đi, chuyện gì.”
“Bạch lão đầu chết rồi, ta muốn biết chân tướng.”
Khi nói chuyện, Lương Văn Xương nhìn chằm chằm vào nét mặt của Phi Cơ, ý đồ tìm ra một chút dấu vết để lại.
Nhưng kết quả khiến cho hắn thất vọng.
Hiện tại Phi Cơ càng lúc càng trưởng thành, cách thể hiện cứ tưng tửng.
“Ra ngoài làm một tên lưu manh, mạng đã sớm giao lại cho ông trời. Hắn chết là do không may mắn, ta là đầu lĩnh Hòa Ký chứ không phải bảo mẫu. Chuyện này chẳng liên quan gì đến ta.” Phi Cơ nói: “Ngươi là cảnh sát, chuyện này không nên tìm ta.”
“Vịnh Thâm Thủy không thể loạn. Ngươi có thể nuốt vịnh Thâm Thủy nhưng quá trình phải ổn định. Nhớ kỹ, đây là ranh giới cuối cùng của ta.”
Nam nhân ý vị thâm trường nói, sau đó xoay người sải bước rời đi.
Không phản ứng chính là đáp án lớn nhất. Chuyện này là do Phi Cơ làm, Lương Văn Xương đã có phán đoán của mình.
Địa bàn của Bạch lão đầu không phải trọng điểm. Kinh doanh không uy hiếp được lợi ích cốt lõi của Phi Cơ, tại sao lại phải giết người?
Hắn thấy mục đích ra tay chỉ có một.
Thanh trừ phe đối lập, trải đường cho đợt bầu cử năm sau. Người trẻ tuổi này quả nhiên dã tâm bừng bừng.
“Không tiễn.”
Phi Cơ nâng ly, cũng chẳng phản bác, nheo mắt nhìn theo bóng lưng của nam nhân.
Lão đại đã đoán đúng. Lương Văn Xương chẳng qua chỉ là một con tốt, đại nhân vật chân chính còn chưa xuất hiện.
Cảng thành, hòn ngọc phương Đông đủ sáng, ổn định mới là nhu cầu lớn nhất.