Đầu đảng nghĩa là thủ lĩnh của một băng đảng. Nếu có thể trở thành đầu đảng một phương của đảo Mỹ Lệ, quan hệ và uy vọng của người này nhất định vô cùng kiên cố.
Quý Đổng chính là đầu đảng duy nhất hai mươi năm không ngã ở Bắc Quán. Mạng lưới quan hệ của hắn ở cái nơi một mẫu ba phần đất này có thể nói là rắc rối khó gỡ.
Mặc dù bây giờ Quý Đổng không còn trẻ nhưng một nam nhân năm mươi tuổi có thể duy trì được thân hình tráng kiện, nhìn ra được người này bình thường hạn chế đến cỡ nào.
Hắn là đầu đảng lớn nhất thành phố Tân Bắc, không có người thứ hai. Khi còn trẻ, trách nhiệm và nghĩa khí của hắn giúp hắn có được danh vọng và sức lôi kéo mà những đầu đảng khác không có được.
Nhưng người thì sẽ già.
Thời đại ngày càng tiến bộ, hầu hết các nguồn của cải trước đây bị kiểm soát đã dần cạn kiệt.
Giang hồ bây giờ nghĩa khí không lớn hơn trời.
Người bên dưới còn phải ăn cơm, phải nuôi gia đình. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến, hắn lên tiếng yêu cầu hợp với tác Chu Triều Tiên. Rất nhiều anh em đã phàn nàn về phương thức kiếm tiền cũ kỹ, không chịu tiến bộ của hắn. Không có cơm ăn thì sẽ chết người. Cho nên, Quý Đổng rất coi trọng lần đến thăm này của Chu Triều Tiên. Hắn biết Chu Triều Tiên hợp tác với mình vì xem trọng mạng lưới quan hệ của mình, cho nên để có được quyền chủ động, hắn cố ý gọi mấy lão nhân có danh vọng cực cao đến tham gia cùng.
Bên trong phòng tiếp khách lầu hai của câu lạc bộ, đội ngũ hai bên có thể nói là phân biệt rõ ràng.
Quý Đổng mặc một bộ đường trang ngoài đen trong trắng rất được thế hệ trước ưa thích. Đám hương lão sau lưng phần lớn cũng mặc đường trang, so với bên phía Chu Triều Tiên toàn là vest thì có chút hương vị phục cổ.
“Ta chọn hôm nay vì hôm nay là ngày sinh nhật của Quý Đổng, xem như song hỉ lâm môn.”
Có một số điểm Chu Triều Tiên rất giống Tô Bình Nam. Ngày thường hắn sẽ che giấu sự ngang ngược và cuồng vọng của mình rất kỹ. Hắn mỉm cười đưa ra một con trâu vàng có giá bốn triệu Đài tệ, cực kỳ giống một người làm ăn.
“Khách sáo quá rồi.”
Quý Đổng ra hiệu cho người của mình nhận lấy, sau đó mỉm cười nói: “Bữa cơm cũng đã chuẩn bị xong. Ta gọi nhiều người đến đây họp mặt, vừa lúc nhân cơ hội này cho mọi người làm quen với nhau.”
“Hắn có thể đại diện cho ta, ngày sau công ty kinh doanh ở Bắc Quán sẽ do hắn nói chuyện.”
Chu Triều Tiên chỉ vào Sa Vũ vẫn đi theo bên cạnh: “Ta không tham gia bữa tiệc được rồi. Gần đây có mấy hoạt động từ thiện cần ta ra mặt, mong Quý Đổng thông cảm.”
Trọng tâm của nam nhân vẫn nằm ở cuộc bầu cử, cho nên gióng trống khua chiêng xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của một đầu lĩnh băng đảng có ảnh hưởng không tốt với hắn.
Sự âm tàn của đám người Đinh Tông Thụ khiến cho hắn không thể yên tâm về đối phương.
Ánh mắt Quý Đổng rất độc.
Hắn từ ánh mắt trên gương mặt không thay đổi của người trẻ tuổi kia nhìn thấy sự hung ác và kiệt ngạo.
Đây không phải là loại người cam tâm tình nguyện làm việc cho chủ.
Quý Đổng cau mày.
Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.
Phương Quốc Huy sải bước bước vào, giơ cao giấy chứng nhận. Quý Đổng hét gọi đám thuộc hạ đang ngo ngoe muốn động.
“Chu tiên sinh, chúng ta nghi ngờ ngươi có liên quan đến một vụ án, hy vọng ngươi theo chúng ta trở về điều tra.”
Nam nhân nhẹ gật đầu với Quý Đổng, sau đó đến trước mặt Chu Triều Tiên: “Tình tiết vụ án trọng đại, tất cả công ty của ngươi sẽ tiếp nhận cuộc điều tra kinh doanh chuyên nghiệp nhất.”
Mục đích Phương Quốc Huy cầm lông gà làm lệnh tiễn chỉ có một, đó là khiến Quý Đổng cho rằng Chu Triều Tiên là một mối phiền phức lớn.
Phiền phức thì sẽ không chọn hợp tác.
Mặc dù hắn làm như vậy di chứng rất lớn, nhưng Đại Đầu chết làm cho nam nhân làm việc có chút cực đoan và không từ thủ đoạn.
“Ngươi đang nói đùa với ta à? Ngươi chỉ dựa vào cái giấy chứng nhận này mà muốn bắt ta đi? Lệnh bắt đâu?”
Chu Triều Tiên nheo mắt nhìn nam nhân đang nhìn chằm chằm mình như chó dại: “Cục điều tra khi nào vô pháp như vậy, đe dọa một doanh nhân hợp pháp mà không có căn cứ?”
Khác với A Nhân chỉ biết chém chém giết giết, căn cơ của nam nhân ở một số ban ngành rất sâu. Hắn không tin đối phương nắm được thóp của mình, cho nên cực kỳ không kiêng nể gì cả.
"Dựa theo trình tự làm việc hoàn toàn vô tác dụng với loại người bại hoại như ngươi.”
Phương Quốc Huy cười lạnh: “Bây giờ ta bắt ngươi về, ngươi ắt hiểu được ta căn cứ vào cái gì.”
Hai người đều không nói chuyện, cứ nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí có vẻ hơi giằng co.
Có thể đi theo Phương Quốc Huy đến đây đều là thân tín của hắn, cộng thêm mọi người đều hoài nghi cái chết của Đại Đầu, thành ra ai nấy đều hận Chu Triều Tiên thấu xương.
Nhất thời, khí thế bên phía Phương Quốc Huy rất lớn.
Không chút hốt hoảng, Chu Triều Tiên một bước cũng không nhường, dùng ánh mắt âm lãnh quét qua một đám người vây quanh: “Không có bằng chứng mà các ngươi lại muốn dẫn ta về điều tra, hy vọng các ngươi có thể gánh chịu hậu quả này.”
Gương mặt Phương Quốc Huy hiện lên nụ cười thắng lợi.
Quý Đổng đang bàng quan bỗng nhiên có chút do dự và kiêng kỵ, hơn nữa khí thế bên phía Chu Triều Tiên đã yếu đi. Sự việc hôm nay trở về cùng lắm cũng, chỉ bị xử lý, nhưng hắn trong lúc vô hình đã thắng một ván.
“Lui ra phía sau.”
Một âm thanh lạnh lùng cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.
Đám người Sa Vũ đứng giữa Chu Triều Tiên và Phương Quốc Huy, ánh mắt lạnh lùng như con sói.
Hiển nhiên, Sa Vũ đã dùng thái độ nói rõ cho Phương Quốc Huy biết, muốn bắt người thì phải nhảy qua người ta.
Sáu hán tử to lớn bộc lộ thiết huyết chỉ thuộc về Cẩm Tú. Chu Triều Tiên hài lòng vỗ vai Sa Vũ rồi bấm điện thoại đưa cho Phương Quốc Huy: “Điện thoại của trưởng phòng Kim các ngươi.”
Phương Quốc Huy tiếp nhận.