“Lập tức trở về.”
Giọng điệu của trưởng phòng Kim rất lạnh: “Ai cho ngươi quyền đi bắt người? Bây giờ ngươi trở về, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
“Nhớ kỹ, phục tùng mệnh lệnh là tố chất cơ bản nhất của các điều tra viên.”
Thậm chí còn không cho Phương Quốc Huy cơ hội giải thích, trưởng phòng Kim đã cúp điện thoại.
“Thu đội.”
Mang theo cơn giận trong người, Phương Quốc Huy rống to. Nam nhân không để ý đến ánh mắt giết người của Chu Triều Tiên, ngược lại quay sang nói với Quý Đổng: “Có vài vụ làm ăn không thể làm được, Quý Đổng.”
Nam nhân quay người rời đi.
“Sức khỏe của ta vốn không tốt.”
Quý Đổng xoa ngực: “Sẽ không tiễn Chu tổng.”
Đầu đảng lớn nhất Bắc Quán lập tức, hạ lệnh đuổi khách.
Giang hồ càng già lá gan càng nhỏ.
Cục điều tra vốn chỉ nhằm vào đại nhân vật ngành nghề đặc biệt đã để mắt đến Chu Triều Tiên, hơn nữa còn trắng trợn vạch mặt, Quý Đổng biết mình không thể tham dự vào trong. Cho nên, hắn từ chối hợp tác.
“Được.”
Chu Triều Tiên gật đầu: “Trong bữa tiệc, xin Quý Đổng giúp người anh em của ta nói tốt vài câu.”
Thuộc hạ đắc lực nhất Tam Pháo không đến, nhưng hành động đứng ra của Sa Vũ đã nhận được hảo cảm và sự tín nhiệm lớn nhất của Chu Triều Tiên.
“Mau mang quà ngươi tặng cho ta đi đi.”
Quý Đổng cũng không trả lời, dùng hành động đưa ra đáp án: “Ta già rồi, bình an là phúc. Con trâu vàng này ta hưởng không nổi.”
Chu Triều Tiên nheo mắt nhìn lão hồ ly trước mặt, chậm rãi gật đầu, giọng điệu âm lãnh: “Ta đã hiểu ý của Quý Đổng. Ta biết phải làm như thế nào.”
…
Một đoàn người Chu Triều Tiên ra ngoài, bước lên xe.
Cửa xe vừa đóng lại, sắc mặt Chu Triều Tiên lập tức trầm xuống, biểu hiện ngang ngược.
“Con chó dại Phương Quốc Huy hoàn toàn không có chứng cứ, mục đích duy nhất là không muốn chúng ta hợp tác với Quý Đổng. Khốn kiếp, hắn muốn ta vĩnh viễn làm một cái bô.”
“Lần này, ta có chết cũng không lùi.”
Nam nhân nổi giận.
Không có Thôi Diệu Hương bên cạnh, hoàn toàn không ai giúp Chu Triều Tiên bình tĩnh lại.
Bầu không khí trong xe như bị đông cứng.
“Thân phận của Phương Quốc Huy quá mẫn cảm, thời gian này tạm thời không động được.”
Chu Triều Tiên bình tĩnh lại, nói tiếp: "Lần này hợp tác, ta cho Quý Đổng đủ thành ý nhưng hắn lại chơi ta, ta muốn hắn chết.”
“Được.”
Sa Vũ trả lời dứt khoát: “Chu tổng, cứ để ta làm việc.”
Chu Triều Tiên nhìn gương mặt không thay đổi của Sa Vũ, ánh mắt hiện lên sự hài lòng. Kể từ lúc tranh cử chức ủy viên đến nay, tính chất thuận buồm xuôi gió trước đây trở nên chật vật. Duy chỉ có việc mời Sa Vũ đến làm việc là việc khiến cho hắn cảm thấy hài lòng nhất.
“Giết hắn cũng không giải quyết được vấn đề cơ bản, chuyện làm ăn này đối với ta rất quan trọng.”
Chu Triều Tiên nheo mắt nói: “Ta ủng hộ ngươi đánh vào Bắc Quán, ngươi có dám không?”
Liên tiếp sự kiện phát sinh khiến cho nam nhân quyết định ủng hộ Sa Vũ trở thành chư hầu một phương.
“Không đủ gan thì ta không phải là tứ cửu tử của Hòa Ký.”
Sa Vũ trầm giọng trả lời: “Ngươi cho ta mượn binh, ta cam đoan nửa tháng sẽ giúp ngươi thống nhất Bắc Quán.”
“Được.”
Chu Triều Tiên nói ra điều mà Sa Vũ chờ đợi nhất: “Ta muốn trở thành ủy viên, cho nên chỉ có thể lập môn hộ khác nâng đỡ ngươi. Ta có thể cho ngươi mượn năm trăm người đánh chiếm Bắc Quán. Quý Đổng nắm trong tay bao nhiêu định mức, ta cho ngươi hết.”
Nam nhân ý vị thâm trường nói: “Chỉ có hưởng chung lợi ích thì ngươi mới có thể vĩnh viễn giúp ta.”
“Năm trăm người không đủ. Muốn giải quyết nhanh, ta phải mượn Phi Cơ ca thêm người mới được.”
Sa Vũ lên tiếng: “Mở đường cho đả tử Hòa Ký, Quý Đổng không ngăn được ta đâu.”
“Đương nhiên có thể. Cần bao nhiêu tiền, ta sẽ bảo A Hương đưa cho ngươi. Bây giờ ngươi theo ta đến gặp Bộ trưởng Hầu.”
Một khi Chu Triều Tiên đã hạ quyết định, hắn lập tức hành động nhanh chóng. Sống mái với nhau quy mô lớn như vậy, không cho những người này ăn no nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Đoàn xe nhanh chóng chạy đi.
…
A Nhân vẫn đang canh giữ ngoài cửa câu lạc bộ dưỡng sinh Bắc Quán nhìn thấy đội xe rời đi, liền nói đùa với người bên dưới vài câu: “Khi đi ra không chào hỏi, xem ra đám gia hỏa này rất tệ, không biết bọn hắn có bị đánh đủ hay không.”
Lúc này không ai ngờ một câu nói đùa của A Nhân lại thành sấm.
…
Tin tức Sa Vũ gửi về rất nhanh.
Chu Triều Tiên dùng ba chục triệu Đài tệ và 10% cổ phần mua một con đường ở Bộ trưởng Hầu, ủng hộ hắn lấy Bắc Quán.
Nếu trên thị trường tài chính Tô Bình Nam vẫn đang học hỏi và phát triển, thì về phương diện đoạt địa bàn, chém giết giang hồ để thượng vị, nam nhân quả thật rất thành thạo.
Tô Bình Nam lập tức đoán được vì sao Chu Triều Tiên lại vội vàng ủng hộ Sa Vũ thượng vị như vậy.
Thứ nhất, hắn cần mở một tài nguyên mới. Rủi ro của việc kinh doanh thuốc lá không lớn, lợi nhuận lại đầy đủ khiến cho hắn cố gắng vượt qua gian nan.
Thứ hai, hắn cảm thấy Sa Vũ là người ngoài, không thể rời khỏi hắn được.
Cuối cùng, nếu sự việc quá lớn không thể vãn hồi, Sa Vũ chính là một tấm đệm tốt.
Tô Bình Nam cười lạnh trước suy nghĩ của Chu Triều Tiên, nhưng biểu hiện lại có chút thưởng thức.
“Hắn thua không nổi, cho nên nhất định có hậu chiêu. Người này đúng là một nhân vật.”
…
Tô Bình Nam đã đoán đúng.
Trong căn biệt thự của Chu Triều Tiên, Tam Pháo và Hải Tử đều xuất hiện.
“Cơ hội lần này cho A Vũ. Chủ yếu là bởi vì các ngươi đi lại quá gần với ta. Một khi sự việc làm lớn, ta nhất định sẽ bị liên lụy. Còn nữa, ta không hy vọng các ngươi xảy ra chuyện.”
Nam nhân cực kỳ có lòng tin: "Một khi ta được chọn, sản nghiệp hiện tại tất nhiên sẽ do các ngươi tiếp nhận. Cho nên, bây giờ các ngươi phải toàn lực phối hợp với ta.”
Tam Pháo thì bình thường, nhưng Hải Tử cho rằng mình tuyệt đối đủ tư cách thì nhịn không được xen vào hỏi một câu: “Lão đại, người ở Bắc Quán sẽ không chịu phục một người ngoài đâu. Nếu chẳng may sự việc không thể vãn hồi, chẳng phải chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài sao?”