“Bộ trưởng Hầu sẽ ra mặt. Lúc đó, Sa Vũ có thể giải quyết mọi chuyện cần thiết.”
Chu Triều Tiên rất có lòng tin: “Huống chi A Vũ làm việc rất cay độc. Nếu sự việc thật sự không thể vãn hồi, Quý Đổng nhất định sẽ mất mạng. Lúc đó, Bắc Quán giống như rắn mất đầu, ngươi muốn tiếp nhận sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Nhưng vụ buôn bán lần này không phải hợp tác với Hòa Ký sao? Sa Vũ xảy ra chuyện, chỉ sợ bên phía Phi Cơ sẽ không vui.”
Thôi Diệu Hương rất thông minh, lập tức đưa ra câu hỏi của mình.
“Ra ngoài lăn lộn vì cầu tài. Vụ làm ăn này đối với Hòa Ký chính là một vốn bốn lời. Cho dù bọn hắn không vui cũng phải nhịn xuống.”
Biểu hiện của nam nhân có chút ảm đạm: “Huống chi, sinh tử giang hồ vốn khó liệu. Ta chi tiền ra người, cơ hội đã cho đủ. Số mệnh không tốt sao có thể trách ta?”
“Chỉ là có chút tiếc cho Sa Vũ. Hắn chính là một thanh đao tốt.”
…
“Quý Đổng, tên thật là Đổng Khải Quý.”
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Với mạng lưới quan hệ của Hòa Ký, lấy được tư liệu về Quý Đổng không khó.
“Người này mắc bệnh tim rất nặng.”
Ánh mắt Tô Bình Nam nhìn thẳng vào Mộ Dung Thanh Thanh và đám người Hạng Tiểu Bình, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Điều này khiến quyền lực của hắn bị phân tán cực độ. Đám thuộc hạ bên dưới đều có tâm tư riêng.”
“Hiện tại, việc kinh doanh của hắn không được tốt, rất nhiều người đều sống không thoải mái. Sa Vũ mượn binh, ta sẽ dựa vào danh nghĩa này để các ngươi đến đảo Mỹ Lệ.”
Nam nhân ung dung đốt điếu xì gà, đứng dậy, ánh mắt kiệt ngạo không ai bì nổi.
“Một tay cầm tiền một tay cầm đao. Cẩm Tú đặt cược phải nhanh. Nhanh thì chúng ta có thể thắng.”
…
Bến tàu Loan Tử.
Tiền mặt nặng vài trăm ký được bọc chặt trong tấm nhựa, sau đó chất thành đống ngay ngắn trên vài chiếc du thuyền cỡ lớn đậu ở bến tàu. Đằng xa, vợ tư của Hà tiên sinh là Lương An Kỳ đang ngồi trong một chiếc xe, sắc mặt phức tạp.
Hà gia gia đại nghiệp đại không giả, nhưng đa số đều là xí nghiệp gia tộc, người nói chuyện cũng không phải nàng. Huy động nhiều tiền như vậy trong thời gian ngắn mà không kinh động đến bà hai khiến tinh thần và thể xác của nữ nhân đều mệt mỏi.
Nhưng nàng biết mình nhất định phải cược lần này.
Về mặt pháp lý, hôn ước giữa nàng và Hà tiên sinh quả thực không thể thực hiện được. Nếu lão gia xảy ra chuyện, nàng rất có thể sẽ thất bại thảm hại. Nhưng một khi lão gia bình an trở về, Hà gia nào còn chỗ cho bà hai sống yên ổn chứ.
Những người còn lại, Lương tứ thái thái hoàn toàn không để vào mắt. Điều này đồng nghĩa với việc đế quốc kinh doanh Úc Ngu vài tỷ đã nằm trong tay nàng.
Nàng không nghĩ nữa.
“Lý thúc, mau đưa những công nhân này đến sống ở khu nhà cũ ở Hào Giang mấy ngày, nhớ tịch thu điện thoại và tất cả thông tin liên lạc, ta không muốn xảy ra vấn đề gì.”
Mặc dù công nhân thuê vận chuyển không biết bọn hắn đang vận chuyển cái gì nhưng Lương thái thái vẫn rất cẩn thận. Hiện tại người có thể tin được rất ít.
Trương Tử Hào vẫn liên lạc với bà hai như cũ để mê hoặc tầm mắt của mọi người. Thái độ của bà hai khiến nàng cảm thấy khó chịu. Chẳng những kéo dài, mà còn thông báo cho cảnh sát.
Cách làm như vậy chẳng khác nào muốn đám cướp kia giết chết con tin.
“Ta biết rồi, phu nhân.”
Lão nhân theo Lương tứ thái thái nhiều năm đồng ý. Hắn hiểu được tầm quan trọng của chuyện này.
Đến giờ hẹn với Trương Tử Hào, điện thoại trong tay Lương An Kỳ vang lên.
“Tiền đã lên thuyền. Yên tâm đi, ta hiểu quy củ, không có mấy ai biết, hy vọng ngươi đừng để ta thất vọng.”
“Cảm ơn Lương thái thái. Đại phú hào ta rất coi trọng chữ tín.”
Giọng nam bên kia có chút khàn khàn, là giọng của đại phú hào.
“Khi nào thì ngươi thả người?”
Lương An Kỳ không có tâm trạng nói nhảm với đối phương, lập tức hỏi chủ đề mà mình quan tâm nhất.
“Ta chỉ cần lấy được tiền, chẳng mấy chốc ngươi sẽ gặp được Hà tiên sinh. Bây giờ, ngươi bảo người của ngươi lái thuyền ra khỏi bến tàu, sau đó đi về phía Đông. Nhớ giữ tốc độ hai mươi lăm hải lý một giờ. Khi nào có thời gian, ta sẽ liên lạc với ngươi.”
Trương Tử Hào cúp điện thoại.
Khi vụ án động trời mà hắn gây ra cuối cùng cũng đi đến hồi kết, Trương Tử Hào càng lúc càng cẩn thận. Hắn là người có dã tâm. Hắn muốn kết thúc một cách hoàn hảo và trở thành một huyền thoại trên toàn Đông Nam Á!
“Cho đến bây giờ vẫn rất thuận lợi.”
Trương Tử Hào nhìn gương mặt có chút tái nhợt của Hà tiên sinh, mỉm cười nói: “Chỗ ở đơn sơ, thiệt thòi cho Hà tiên sinh rồi.”
Nghịch cảnh có thể nhìn ra chân tình của một người.
Trương Tử Hào lựa chọn địa điểm ẩn núp thực ra là một hòn đảo hoang cách Quảng thành chỉ một trăm sáu mươi hải lý.
Các đại nhân vật cao cao tại thượng trước đó đều bị giam trong lồng gỗ đã bố trí từ lâu, không ăn uống không nằm không được rời đi. Mấy ngày sau, nhất là đại gia tỷ đều không chịu nổi.
Chỉ có Hà tiên sinh vẫn bình tĩnh như cũ. Tuổi này chẳng những không hề uể oải, thậm chí còn không quên sắp xếp đối phương liên lạc với vợ tư của mình, thể hiện rõ bản sắc của hắn.
Điều này cũng khiến cho ba tên tội phạm thay đổi thái độ với hắn, đồng thời giúp cho Hà tiên sinh trở thành con tin duy nhất được ra khỏi lồng giam.
“Thời gian cực khổ đã qua, cũng chẳng có gì.”
Hà tiên sinh chậm rãi trả lời. Dù sao tuổi tác đã cao, cơ thể của hắn ít nhiều gì cũng có chút không khỏe.
“Có chơi có chịu. Ngươi thắng, ta tất nhiên sẽ phối hợp.”
“Hút thuốc không?”
Trương Tử Hào đưa cho Hà tiên sinh một điếu thuốc: “Có lẽ đây là lần gặp cuối cùng của chúng ta trong cuộc đời này. Ta biết ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, nhưng ta vẫn sẽ lấy tiền rồi thả ngươi đi.”