“Năm tỷ, đủ cho ngươi sống thoải mái ở bất kỳ nơi nào trên thế giới này, cần chi phải cho rằng ta sẽ tìm ngươi.”
Hà tiên sinh không vì tình cảnh hiện tại mà nói dối. Hắn có sự kiêu ngạo của mình: “Chỉ cần ta tìm được ngươi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Bởi vì không giết ngươi, ta không thể phục chúng. Không biết ai sẽ có bao nhiêu người kế tục ngươi để mắt đến ta.”
Lão nhân mỉm cười, hít một ngụm thuốc: “Không có lý do gì lại không phòng trộm.”
“Nghỉ ngơi đi, chẳng mấy chốc sẽ thả ngươi đi.”
Trương Tử Hào nhìn thấy sát ý không thèm che giấu trong mắt Hà tiên sinh, liền vội vàng đứng dậy rời đi.
…
“Nam ca, tiền đã lên thuyền, xem ra hẳn đã rời khỏi bến tàu đi về phía Đông.” Đỗ Cửu đã sớm chờ sẵn trong bóng tối lập tức buông ống nhòm xuống, ấn điện thoại gọi cho Tô Bình Nam: “Tốc độ đi thuyền rất nhanh. Người trên thuyền không nhiều, chỉ có một người điều khiển mà thôi.”
“Biết rồi.”
Tô Bình Nam nói: “Ngươi tiếp tục giám sát. Chờ Lương An Kỳ đi xong thì đến phiên ngươi rời đi. Ta sợ Trương Tử Hào còn có chuẩn bị đằng sau.”
“Được.”
Cúp máy, Đỗ Cửu rút sim điện thoại ném xuống biển.
Đây là một quy tắc chết, sim sẽ được thay đổi mỗi khi thực hiện cuộc gọi.
Tô Bình Nam kiêu ngạo và hiếu thắng, nhưng hắn vẫn cảm thấy những gì hắn lên kế hoạch lần này quá sốc. Cho nên, nam nhân yêu cầu tất cả các chi tiết đều phải cẩn thận đến mức khiến người ta giận sôi.
“Đi hướng Đông.”
Tô Bình Nam nhìn tấm bản đồ treo trên bức tường: “Một chiếc XI320 Dafei được nạp đầy đủ nhiên liệu có thể chạy tối đa mười hai giờ và tầm hoạt động tối đa khoảng năm trăm hải lý.”
Nam nhân nheo mắt bấm điện thoại: “Văn Văn, mục tiêu đang hướng về phía Đông. Cẩn thận một chút, ở vị trí A chờ bọn hắn.”
Không thể không thừa nhận Trương Tử Hào làm việc rất cẩn thận. Kế hoạch hoàn chỉnh chỉ có một mình hắn biết, thậm chí Trần Trí Hạo phụ trách liên lạc cũng không biết phương thức cụ thể lấy tiền ra sao. Tô Bình Nam quyết tâm nhúng tay vào không tiếc tốn công tốn sức bố trí nhân thủ ở bốn vị trí có khả năng xuất hiện nhất.
Năm tỷ đô la, Tô Bình Nam tuyệt không để cho Trương Tử Hào lấy được.
Khoản tiền này đủ để đa số người trên thế giới đỏ mắt điên cuồng, nhưng nam nhân lại không để trong mắt.
Hắn muốn toàn bộ Hào Giang được thanh tẩy.
Nói cách khác, Tô Bình Nam muốn mượn đao giết người.
Nam nhân muốn mượn cây đao Trương Tử Hào để giết đại nhân vật chân chính của Hào Giang, Hà tiên sinh. Từ lúc biết được kế hoạch của Trương Tử Hào, nam nhân dã tâm bừng bừng đã không muốn Hà tiên sinh sống sót.
…
Rút dây động rừng.
Hiện tại Rebecca đã trở thành bạn thân của Lương tứ thái thái. Nội bộ Hà gia đấu đá nghiêm trọng, tập đoàn Cẩm Tú đến từ lục địa chắc chắn là một sự trợ giúp rất lớn, cộng thêm Phi Cơ của Hòa Ký, hy vọng ở Hào Giang rất lớn.
Gió biển thổi vào mặt, đàn hải âu trắng bay ngang mặt biển cất tiếng hót líu lo.
Trên một con thuyền lớn, Tô Văn Văn và Lục Viễn thông qua ống nhóm nhìn chăm chú mặt biển đằng trước.
“Bọn hắn đã xuất hiện, tốc độ khoảng ba mươi hải lý.”
Lục Viễn buông ống nhòm xuống.
Tô Văn Văn gật đầu: “Dựa theo tốc độ này mà hắn vẫn không dừng lại, nói rõ tiền đang ở trên thuyền.”
“Trương Tử Hào dường như biết rất rõ thời gian tuần tra bờ biển của Cảng thành, đáng tiếc hắn lại gặp chúng ta.”
Nói xong, Lục Viễn nhe răng cười: “Rất tốt, số tiền đó là của Cẩm Tú.”
“Giương cờ.”
Tô Văn Văn gật đầu với người đang cầm lái: “Thổi còi, yêu cầu bọn hắn ngừng lại.”
Nam nhân nói xong, một lá cờ biên phòng Hạ quốc được kéo lên.
“Lấy tiền là chuyện tiếp theo, quan trọng là Trương Tử Hào phải biến mất.”
Tô Văn Văn mỉm cười một cách lạnh lùng: “Người chết thì mới gánh hết tất cả tội danh được.”
…
Cùng lúc đó.
Trên một chiếc tàu đánh cá viễn dương, Trương Tử Hào nhìn đồng hồ của mình. Hắn đang chờ, chờ tin tức người mà hắn cài vào truyền đến.
Cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm.
Mặc dù Lương An Kỳ phối hợp rất đầy đủ, nhưng trong lòng nam nhân vẫn không yên tâm về đối phương.
Ngay cả mệnh lệnh ban đầu đi về phía Đông cũng là giả, mục đích duy nhất của nam nhân khi làm như vậy là để tìm xem có cái đuôi nào phía sau hay không.
Để việc thu tiền này diễn ra suôn sẻ, nam nhân đã chi rất nhiều tiền!
Số tiền mà đại phú hào bỏ ra quả thật rất lớn. Phương thức của hắn đủ để lật đổ tất cả suy nghĩ của cảnh sát. Nam nhân này vì muốn thuận tiện cho việc bỏ trốn, hắn đã bỏ ra một số tiền rất lớn mua một chiếc tàu đánh cá của một công ty viễn dương.
Tàu đánh cá viễn dương này có tên là Tinh Hào, tải trọng cả nghìn tấn, được trang bị thiết bị xử lý điện lạnh, thậm chí có cả máy bay trực thăng.
Bây giờ là lần đi săn cua hoàng đế cuối cùng, chiếc thuyền này có đủ lý do ra khơi và các loại giấy tờ. Hiện tại, hắn đã sắp xếp nhân thủ của mình trên thuyền, địa điểm giao dịch là một chỗ đi săn trên vùng biển quốc tế.
Trương Tử Hào không phải đồ ngốc.
Làm như vậy không phải là không bất đắc dĩ.
Động vào tứ đại gia tộc Hào Giang giống như đi trên lưỡi dao. Hắn không tin có bất kỳ thế lực nào có thể đưa hắn ra ngoài. Năm tỷ đủ để đám người đó giết người cướp của.
Hắn đủ giảo hoạt.
Giá cả và địa điểm giao dịch với bà hai Hà gia trước đó cùng với lộ tuyến trốn đi đều là khói mù tung ra để mê hoặc những người khác. Để cho người khác tin tưởng Trương Tử Hào thậm chí không tiếc bỏ ra hơn ba triệu đô la Hồng Kông làm tiền đặt cọc.
Dự định của Trương Tử Hào rất đơn giản.
Sau khi nhận được tiền, hắn sẽ dùng thuyền này để chạy đến Yogyakarta, hoặc Nepal, nơi mà thế lực Hào Giang không thể với tay đến. Đến lúc đó sẽ là trời cao mặc chim bay.