Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1358 - Chương 1358. Hơi Thở Chết Chóc

Chương 1358. Hơi thở chết chóc
Chương 1358. Hơi thở chết chóc

“Quả nhiên là đại phú hào. Vụ làm ăn này, ngươi đã cầm được một nửa lợi ích. Diệp Kế Hoan ta bội phục.”

Diệp Kế Hoan mặc quần áo của ngư dân nhìn Trương Tử Hào sắc mặt nhẹ nhõm trước mặt. Hắn thật lòng nói ra câu này, ngay chính hắn cũng cảm thấy giật mình.

Mãi cho đến khi lên thuyền, hai gã hung hãn còn lại mới biết rõ kế hoạch của Trương Tử Hào. Ngay cả Quý Chính Hùng vẫn luôn giữ vững im lặng cũng không nhịn được mỉm cười.

Trong tư duy của tất cả mọi người, giao dịch bắt cóc chỉ là lợi dụng hoàn cảnh phức tạp và một số phương tiện giao thông thông thường để trốn thoát, bọn hắn sẽ không bao giờ nghĩ đến cách lấy tiền quy mô lớn như vậy.

“Ta sẽ phân phát theo tỷ lệ, mọi người không thua kém nhau bao nhiêu.”

Trương Tử Hào mỉm cười trả lời, đồng thời nhếch miệng nói với Quý Chính Hùng một tấc cũng không rời hắn: “Hợp tác đến tận bây giờ, hẳn là ngươi đã yên tâm rồi chứ.”

Quý Chính Hùng luôn hành động một mình, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ kẻ nào. Sau khi đắc thủ, nam nhân chưa từng rời khỏi Trương Tử Hào năm mét, có thể thấy hắn cẩn thận đến cỡ nào.

“Khi nào ta cầm tiền trong tay, hơn nữa còn có thể an toàn rời đi, đây mới thật sự là hợp tác vui vẻ.”

Quý Chính Hùng lạnh lùng trả lời: “Nhưng ta đích thật bội phục đại phú hào ngươi. Sau lần này, ngươi không thẹn là tội phạm số một.”

Câu nói có ý nịnh nọt khiến cho Trương Tử Hào bật cười. Tiếng cười theo gió bay về phía xa.

“Thời gian sắp đến rồi, cứ tin tưởng ta.”

Trương Tử Hào lại giơ tay nhìn đồng hồ, giọng điệu vô cùng tự tin.

Trịnh Bì Đặc là một trong những người điều khiển hai chiếc thuyền chở tiền lớn. Hắn phục vụ cho bà tư Hà gia kể từ khi thị trường chứng khoán sụp đổ ở thành phố Hồng Kông năm 1991. Đội ngũ lái loại du thuyền tư nhân này cần có lòng trung thành. May mắn thay, hắn đã làm rất tốt. Cho đến tận lúc này, hắn cũng không biết trên thuyền của mình chở những gì, nhưng hắn rất thông minh không hề hỏi thăm.

Tiếp nhận mệnh lệnh khó giải thích này, nam nhân duy trì tốc độ 235 hải lý đi về phía Đông. Trong lúc hắn sắp không đè nén được sự tò mò trong lòng mà bấm điện thoại gọi cho Lương thái thái, một tiếng còi lớn đã cắt ngang động tác của hắn.

“Tắt máy, tiếp nhận kiểm tra.”

Đối phương phất cờ hiệu.

Nam nhân cũng không hoảng hốt. Dù sao với thân phận của Hà gia sẽ không vận chuyển hàng cấm, cho nên hắn đã tắt động cơ.

Đối phương rất nhanh xích lại gần. Một số quân nhân to con bước lên mạn thuyền.

“Sếp, có chuyện gì vậy?”

Pete sở hữu một nửa hệ thống của Nhật Bất Lạc quốc, hắn dùng tiếng Anh nói chuyện: “Xin vui lòng cho xem thẻ căn cước của ngươi.”

Trả lời hắn là một họng súng đen ngòm.

“Nghe lời, ta sẽ không giết ngươi đâu.”

Người dẫn đầu cười lạnh.

“Đồ đúng là có trên thuyền.”

Trong khi sắc mặt Trịnh Bì Đặc tái nhợt, không biết phải làm sao, Lục Viễn đã bước đến, nhẹ gật đầu với Tô Văn Văn.

Tô Văn Văn nghiêm túc lên tiếng: “Xin lỗi. Ta đã lừa ngươi.”

Trịnh Bì Đặc còn chưa kịp phản ứng, một cánh tay tráng kiện từ đằng sau đã giữ chặt cổ hắn.

Đoạn Đầu Đài, một kỹ thuật giết người.

Đoạn Đầu Đài, một loại nhu thuật của Brazil.

Cánh tay tráng kiện của Lục Viễn ghì chặt động mạch cổ của đối phương, không vì đối phương giãy dụa mà buông lỏng.

Hai phút sau, khi buông tay, thi thể của nam nhân đã mềm nhũn ngã xuống đất.

Khi kim giờ chỉ đến số mười, Trương Tử Hào bấm điện thoại gọi cho Trần Trí Hạo.

"Tình huống thế nào rồi?”

Nam nhân hỏi: “Dựa theo tốc độ quy định của ta, hẳn đang nằm trong phạm vi tầm mắt của ngươi, có đuôi nào hay không?”

“Không có vấn đề gì hết. Tất cả đều bình thường.”

Trần Trí Hạo nhìn biển rộng mênh mông, cắn răng trả lời: “Tất cả đều bình thường.”

“Được.”

Tiếng cười của Trương Tử Hào truyền đến: “Đến Indonesia bằng đường biển. Việc của ngươi xem như kết thúc.”

“Ta sẽ mang tiền đến cho ngươi.”

Điện thoại cúp máy, Trần Trí Hạo vốn nên cao hứng sắc mặt lại trắng bệch.

Nếu thuyền không xuất hiện, nói rõ người thần bí đã thành công. Vì vậy hắn không còn cách nào khác ngoài việc hành động theo yêu cầu của bên kia.

Thời gian trở lại đêm hôm đó.

Trần Trí Hạo bị đánh ngất xỉu tỉnh lại trong một nhà kho chất đầy hàng hóa. Một nam nhân mà hắn chưa từng gặp ngồi ngay ngắn trước mặt hắn, mỉm cười nhìn hắn.

“Trần Trí Hạo, một trong những tâm phúc của đại phú hào. Lần trước bắt cóc Lý Siêu Nhân, ngươi đã cầm bảy mươi sáu triệu, là người được Trương Tử Hào phân chia nhiều nhất.”

Nam nhân nhìn chằm chằm Trần Trí Hạo: "Ta cảm thấy có một vấn đề rất kỳ quái. Ngươi có hai đứa con trai rất đáng yêu, một bà vợ xinh đẹp, bảy mươi triệu còn không thể thỏa mãn nhu cầu cuộc sống của ngươi sao?”

“Tiền chẳng ai ngại nhiều cả.”

Trần Trí Hạo trả lời: "Mọi người đều ra ngoài cầu tài mà thôi.”

Bởi vì hành động của đối phương rõ ràng không phải cảnh sát, Trần Trí Hạo yên tâm hơn không ít, lập tức có ý định dùng lời nói để thoát thân.

“Ngươi thả ta ra, ngươi cần bao nhiêu tiền ta nhất định sẽ đưa cho ngươi.”

Giọng điệu của Trần Trí Hạo rất nghiêm túc: “Tất cả mọi người đều lăn lộn trong giang hồ. Ta có việc gấp, đồng ý dùng tiền để bảo đảm bình an.”

“Đúng vậy.”

Nam nhân trả lời một cách sâu kín.

“Trương Tử Hào là đại phú hào, có rất nhiều tiền. Một khi lấy được năm tỷ từ Hà tiên sinh, Trần tiên sinh cũng được xem là phát tài.”

Nói xong, sắc mặt nam nhân trở nên lạnh lùng: “Cho nên ta cũng không biết cái mạng này của Trần tiên sinh có giá trị bao nhiêu nữa? Không thì ngươi ra giá đi.”

Trần Trí Hạo bị ánh mắt độc ác của đối phương hù dọa.

Hắn đã gặp không ít tam giáo cửu lưu, liếc mắt một cái đã nhìn ra người này đã giết không biết bao nhiêu người, không phải là cái loại chỉ dựa vào miệng để kiếm cơm.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua một góc nhà kho chiếu vào nét mặt không thay đổi của nam nhân. Trong mắt hắn tràn ngập hơi thở chết chóc.

Hết chương 1358.
Bình Luận (0)
Comment