“Không định giá chính là từ chối, chẳng thú vị gì cả.”
Nam nhân hời hợt lên tiếng, sau lưng có người túm lấy tóc của Trần Trí Hạo, lưỡi dao lạnh lẽo thấm vào trong tim phổi.
“Ba triệu, ta ra giá ba triệu.”
Trần Trí Hạo lập tức lên tiếng, giọng điệu vô cùng thê lương vang lên trong kho hàng yên tĩnh.
Cái giá dường như đã đả động được đối phương. Khi đối phương xê dịch lưỡi dao ra khỏi động mạch chủ trên cổ, Trần Trí Hạo thở dốc một hơi.
“Ngươi đúng là rất có thành ý.”
Nam nhân lên tiếng: “Ngươi mua hai bất động sản, giá giao dịch là bốn mươi triệu, đầu tư hai mươi triệu vào thị trường chứng khoán, nhưng ngươi đã bị khóa rồi. Ngoài việc tiêu tốn rất nhiều tiền và những khoản khác ở Hào Giang, xác thực ba triệu đã là hạn mức lớn nhất của ngươi.”
Lời này thậm chí khiến cho Trần Trí Hạo quên đi nỗi sợ hãi.
Đối phương nói một điểm cũng không sai, có thể thấy được đối phương đã bỏ ra công sức rất lớn.
“Ta chẳng cần tiền. Ta tìm ngươi bởi vì có người không thích Hà tiên sinh trở về. Cho nên ta muốn nhờ Trần tiên sinh giúp một chút. Về phần giá cả, ta mạo phạm hỏi một câu, Trần tiên sinh có thể lấy được bao nhiêu tiền từ trong tay Trương Tử Hào?”
“Lần này người tham gia quá nhiều. Diệp Kế Hoan và Quý Chính Hùng lấy đi ít nhất là năm trăm triệu. Số tiền mà ta nhận được có khả năng bằng lần trước.”
Trần Trí Hạo thành thật trả lời.
Không giống với lần trước Lý Siêu Nhân không so đo, bởi vì hắn chỉ là một người làm ăn. Nhưng Hà tiên sinh thì khác, cho nên hắn quay về không phải ai cũng tốt. Về phần thù lao, ánh mắt nam nhân không giấu được ý dụ hoặc, nói ra một con số mà Trần Trí Hạo không thể tin được.
“Một trăm triệu.”
Sốc! Trần Trí Hạo đột nhiên im lặng. Dùng con số này để hắn phản bội Trương Tử Hào, hắn thật sự không dám.
Nhưng nam nhân trước mặt nhìn ra được sự do dự của hắn, liền mỉm cười đưa cho Trần Trí Hạo hai tấm ảnh.
Ảnh chụp rất rõ ràng. Người vợ xinh đẹp và hai đứa con của hắn đều ở trên đó.
“New Zealand là chỗ tốt, thích hợp dưỡng lão.”
Giọng nói bình tĩnh ẩn chứa sự uy hiếp khiến Trần Trí Hạo không rét mà run. Những người này hiển nhiên đã nắm giữ hết thảy của hắn.
“Người ở đó quá nhiều, ta hoàn toàn không có cơ hội ra tay. Nếu không, Hào ca sẽ giết ta ngay lập tức. Quy củ của hắn rất nghiêm, không ai có thể chống lại.”
“Không cần ngươi ra tay, chỉ cần ngươi phối hợp, huống chi người giúp chúng ta làm việc không chỉ có một mình ngươi.”
Nam nhân nhìn ra được sự cố kỵ của hắn, giọng điệu nghiêm túc: “Nếu ngươi làm, một trăm triệu vẫn sẽ được chuyển cho vợ con của ngươi, một xu cũng không thiếu.”
“Làm sao ta có thể tin tưởng các ngươi?”
Thông tin vẫn còn nội ứng đã đánh sụp Trần Trí Hạo. Hắn vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ vì sao hắn lại bị bắt, vì thế thái độ của hắn đã xuất hiện sự do dự.
“Tính mệnh của người nhà ngươi đang nằm trong tay ngươi, ngươi chọn thế nào thì chọn. Thế giới này rất hiện thực. Nếu Trương Tử Hào gặp vấn đề giống ngươi, ngươi đoán xem hắn có coi trọng nghĩa khí mà không chọn vợ con không?”
Nam nhân mỉm cười: “Hai căn nhà mà vợ của ngươi đang rao bán, chúng ta sẽ bỏ ra ba mươi triệu để mua.”
Ra hiệu cho người bên dưới thả Trần Trí Hạo ra, nam nhân nói tiếp: “Ta nghĩ điều này đã đủ biểu đạt thành ý của chúng ta rồi.”
“Được, ta hợp tác.”
Trần Trí Hạo gật đầu: “Các ngươi cần biết cái gì.”
…
“Đối phương rất phối hợp, không có đuôi.”
Trương Tử Hào không hề hay biết Trần Trí Hạo đã phản bội hắn. Nam nhân bấm điện thoại gọi cho Lương Tư Kỳ: “Bây giờ bảo người của ngươi quay hết tốc lực về phía Tây Bắc, trong khoảng hai mươi phút nữa, bọn hắn sẽ ở trong khu vực săn bắn cách đảo Tây Tô 29 hải lý thì dừng lại.” Nam nhân cúp điện thoại.
…
Bắt cóc, mấy chuyện này không thể trì hoãn.
Một khi thời gian kéo càng dài, đêm càng lắm mộng, nhất định sẽ xảy ra chuyện. Huống chi, lần này Trương Tử Hào làm việc không chỉ có đoàn đội của hắn, mà còn có hai tên tội phạm không hề thấp hơn hắn chút nào.
Mọi chuyện thuận lợi thì không sao, một khi có khó khăn trắc trở, những người đó chính là một đám ô hợp. Hơn nữa người lợi hại chân chính của Hà gia chính là vị Lam nữ sĩ kia.
Trương Tử Hào?
“Hắn đấu không lại Lam tiên sinh đâu, chúng ta chỉ cần đẩy một cái.”
Người tài giỏi như Tô Bình Nam cũng phải gọi nữ nhân kia một tiếng tiên sinh. Sau khi vụ án kết thúc, Tô Bình Nam đã nói chuyện với Tô Định Bắc.
Lam tiên sinh.
Bất luận Cảng thành hay là Hào Giang, Lam tiên sinh chỉ có một người, nhị thái thái Hà gia.
Lam Quỳnh Anh.
Mặc dù không giống Lương tứ thái thái thích xuất đầu lộ diện khắp nơi, ngày thường Lam nữ sĩ khiêm tốn cực kỳ, tựa như chỉ yên phận chăm sóc bốn đứa con của mình mà thôi.
Nhưng bất kỳ người nổi tiếng nào ở Cảng thành khi đề cập đến nữ nhân này đều duỗi một ngón tay cái, thật tâm thật ý nói một câu.
Nữ trung hào kiệt, có thể được gọi là Tư Mã Ý trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.
Người học lịch sử đều biết Tư Mã Ý thành công dựa vào đâu?
Chỉ có một chữ.
Nhẫn.
Chỉ để chứng tỏ mình hiểu cấp bậc lễ nghĩa, trong mười lăm năm kể từ khi vợ cả còn sống, nữ nhân này chưa bao giờ đặt chân đến Hào Giang, thậm chí còn sống ẩn dật ở Cảng thành không ra ngoài.
Kết quả mười lăm năm ẩn mình của nữ nhân chính là nàng có thể tiếp nhận toàn bộ tài nguyên mà vợ cả để lại. Thậm chí khi Lê Uyên Như qua đời, người mà nàng gặp không phải là Hà tiên sinh khiến nàng thất vọng cực kỳ, mà là người tôn kính mình mười lăm năm như một, bà hai Lam Quỳnh Anh.
Bởi vì gia đạo sa sút, mười bốn tuổi đã phải ra ngoài sinh sống, nữ nhân có được sự nhẫn nại mà người thường khó với tới. Quan trọng nhất là khi cần đập nồi dìm thuyền, nữ nhân dám cược.
Điểm này đã được chứng minh bằng vô số dấu vết cải cách để lại. Thậm chí cuộc đại chiến với Hà Diệp năm đó, nổi bật nhất vẫn là nữ nhân này.
Diệp lão đại sinh sống ở hải ngoại. Mười năm hai mươi năm khi nhắc đến Hà tiên sinh vẫn chẳng thèm ngó tới.