“Ta bại bởi Lam tiên sinh, về phần tên họ Hà kia? Hắn tính là thứ gì chứ?”
Oán hận của Diệp lão khó mà tiêu tan: “Vợ quá mạnh, để xem tương lai hắn kết thúc như thế nào.”
Sự việc phát triển đã chứng minh sự thông minh của nữ nhân này.
Lam Quỳnh Anh kiềm chế mọi góc cạnh sắc bén của mình, cho dù nàng có nổi tiếng đến đâu, nàng không bao giờ giữ lại những quyền lợi đó sau khi sự việc kết thúc, mà tiếp tục ở lại biệt thự trên núi của mình để chăm chồng dạy con.
Nàng hiểu một điều, một nam nhân cường thế nhưng đào hoa sẽ không cần một nữ nhân cường thế, chỉ thích những đứa con xuất sắc.
Con cái xuất sắc mới là lợi thế lớn nhất. Thế là, Lam Quỳnh Anh gần như dốc hết vốn liếng lên người con cái.
Nàng dạy dỗ bốn đứa con của mình trở nên nổi bật, nhất là khi so sánh với những người vợ khác, đúng là trên trời dưới đất.
Tư Mã Ý có thể nhịn đến năm bảy mươi tuổi mới đánh chiếm giang sơn của Tào gia, Lam Quỳnh Anh nàng cũng có thể nhẫn nhịn đến lúc nam nhân kia qua đời, để cho con của nàng tiếp quản lại sự nghiệp.
Bây giờ, một cơ hội đã bày ra trước mặt Lam tiên sinh, đó chính là Hà tiên sinh của Hào Giang bị bắt cóc, hơn nữa người bắt cóc còn là ba tên tội phạm khét tiếng.
Giữa hai người có còn tình cảm hay không?
Còn nhưng rất nhạt.
Mười bốn tuổi đã đến Hà gia nhưng thời gian mười năm gần đây, số lần nữ nhân gặp mặt chồng mình chỉ đếm trên đầu ngón tay. Huống chi tình cảm chẳng là gì trước khối tài sản năm trăm tỷ của Hà gia.
Cho nên, sau khi Trương Tử Hào liên lạc với Lam Quỳnh Anh, mặc dù cách làm của nữ nhân không có gì sai lầm nhưng trên thực tế thâm ý lại sâu sắc.
Ngoài mặt, Lam Quỳnh Anh hoàn toàn đồng ý với số tiền chuộc mà Trương Tử Hào đã nói, hơn nữa còn rất phối hợp. Nhưng trên thực tế nàng đã liên lạc với Lục Phiến Môn, đồng thời dựa theo chỉ thị của Lục Phiến Môn giao lưu với đối phương.
Chỉ là rất nhiều sơ hở đã lặng lẽ lộ ra. Lam Quỳnh Anh chắc chắn Trương Tử Hào sẽ phát hiện những sơ hở này. Nữ nhân muốn đối phương giết con tin.
Một khi giết con tin, dựa vào mạng lưới quan hệ mà mấy năm qua nàng đã tạo dựng được, cùng với thân tín ở bộ phận thực quyền tại Úc Ngu, đối mặt với hai hồ ly tinh đang diễu võ giương oai kia, nàng tuyệt đối có lòng tin thắng chắc.
Điện thoại vang lên.
Đây là điện thoại bí mật của nàng, có rất ít người biết.
Lam Quỳnh Anh nhìn thoáng qua, là một số lạ. Cau mày, nhưng nàng vẫn nhanh chóng nghe máy.
Dù sao người có được số điện thoại này của nàng tuyệt đối không phải người bình thường.
“Lam tiên sinh, Trương Tử Hào đang chơi trò giương Đông kích Tây. Đối tượng giao dịch thực tế của hắn chính là Lương thái thái. Hiện tại, tiền chuộc đang ở trên biển. Nếu như thuận lợi, Hà tiên sinh sẽ sớm bình an vô sự trở về.”
“Về phần ta nói có phải là thật hay không, ngươi có thể kiểm tra thông tin tài khoản gần đây nhất của tứ thái thái.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút khàn khàn, lạnh lẽo giống như kim loại ma sát vào nhau, khiến Lam Quỳnh Anh có chút không thoải mái.
“Đây là tin tức tốt.”
Sự cẩn trọng của một nữ nhân làm sao có thể cho phép nàng dễ dàng bộc lộ những suy nghĩ thực sự trong lòng mình, ngược lại nàng dùng giọng điệu kinh ngạc nói: “Lão gia không có việc gì, tạ ơn trời đất.”
“Đạo đức giả. Đây là tin tốt cho nhiều người, nhưng không phải là tin tốt cho Lam tiên sinh. Vì Trương Tử Hào làm như vậy hoàn toàn là theo ý của Hà tiên sinh. Hơn nữa, chút động tác nhỏ kia làm sao có thể che giấu người trong thiên hạ? Che giấu được Hà tiên sinh chứ?”
Giọng điệu đối phương không hề khách sáo.
“Có ý gì?”
Mặc dù trong lòng cực kỳ chấn kinh nhưng Lam Quỳnh Anh vẫn giả bộ hồ đồ, chỉ là giọng điệu đã không còn nhẹ nhàng như ban đầu.
“Yên tâm đi, số tiền kia không đến tay Trương Tử Hào được đâu. Cho nên tạm thời Hà tiên sinh chưa thể quay về.”
Nam nhân bên kia nói tiếp: “Có một số vấn đề, chúng ta cùng phe, nhưng thứ ta muốn chỉ là năm tỷ, còn ngươi thì muốn nhiều hơn nữa.”
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Tâm trí của Lam Quỳnh Anh gần như lập tức phán đoán rằng bên kia đang nói sự thật, nhưng nữ nhân vẫn đủ cẩn thận.
“Nếu không có gì ngoài ý muốn, Trương Tử Hào sẽ xuất hiện ở khu vực săn bắn cách đảo Tây Tô của Indonesia hai mươi chín hải lý. Lam tiên sinh ắt sẽ hiểu phải làm như thế nào.”
Nam nhân nói tiếp: “Ân oán hào môn của các ngươi chẳng liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta chỉ cần Lam tiên sinh cho chút ân huệ, đừng truy tìm năm tỷ mà thôi.”
Cuộc nói chuyện chấm dứt.
…
“Tại sao chúng ta không tự mình làm điều đó? Chỉ là một vài tên côn đồ có tiếng mà không có miếng mà thôi.” Mộ Dung Thanh Thanh chẳng thèm ngó tới tên tuổi của ba tên tội phạm kia. Ánh mắt của nữ nhân có sự kiêu ngạo không ai bì nổi của nam nhân mấy năm trước.
“Thời thế đã khác, chưa kể lực lượng của Lam tiên sinh ở Indo rất mạnh. Nữ nhân này rất khó lường.”
Nhìn Mộ Dung Thanh Thanh đang kích động, Tô Bình Nam thở dài: “Muốn tiếp tục, có một số việc không làm được, chỉ có thể mượn đao của người khác.”
Nam nhân thở dài không phải vì e ngại mà là cảm thấy đáng tiếc. Hắn rất tin tưởng bản lĩnh của Lam Quỳnh Anh, nhưng cũng cảm thấy bất lực vì mình đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Dù sao, với tính cách kiệt ngạo của Tô Bình Nam, hắn thích thời đại dã man, dựa vào thiết huyết chinh phục hết thảy.
Đa số kiêu hùng đều đến từ loạn thế.
Gõ tay xuống bàn, nam nhân nói: “Mượn tay người khác đương nhiên sẽ có thêm một phần bảo hiểm. Ngươi cùng với Tô Nhất Nhị đi một chuyến. Nhớ kỹ, phải dựa vào tâm cơ làm việc.” Nữ nhân khom người lui ra.