Theo đánh giá của Tô Bình Nam, phương thức xử lý của Lam Quỳnh Anh ở nhiều khía cạnh có thể nói là đáng sợ.
Đúng vậy, đáng sợ.
Nhìn việc thì không thể nhìn bề ngoài. Có thể thấy từ tai nạn xe cộ của con trai trưởng của vợ cả, cũng là người thừa kế duy nhất của Hà tiên sinh là Hà Đại Quang.
Từ trước đến nay, Tô Bình Nam không tin vào sự trùng hợp.
Trong mắt hắn, người có lợi nhiều nhất chính là người đáng nghi nhất.
Nhưng người có hiềm nghi lớn nhất chẳng những có thể khiến Hà tiên sinh giả vờ câm điếc, mà còn có thể tiếp nhận lại toàn bộ tài sản của vợ cả. Như thế vẫn chưa đủ đáng sợ sao?
Không phải Tô Bình Nam cần số tiền năm tỷ đô la Hồng Kông trên hai chiếc thuyền lớn kia, nhưng hắn nhất định phải lấy cho bằng được. Bởi vì hắn muốn cho tất cả mọi người trong cuộc biểu diễn này một lý do ngoài mặt.
Năm tỷ.
Đủ rồi.
…
Kết thúc cuộc trò chuyện, sắc mặt Lam Quỳnh Anh trầm xuống.
Mười bốn tuổi nữ nhân đã phải ra ngoài làm vũ công. Bản lĩnh mạnh vì gạo bạo vì tiền, cùng với tính cách nhẫn nhục giúp cho nàng xứng đáng với bốn chữ anh hùng hào kiệt.
Hơn nữa nữ nhân cũng đủ cay độc.
Thậm chí Tô Bình Nam không biết vì sao Băng Nha Câu lại bị xử mười ba năm.
Thật ra, ý của Hà tiên sinh là muốn con sói đói này tránh cơn sóng gió sắp đến. Ý của các ban ngành liên quan cũng chỉ muốn phạt năm năm nhưng lại bị nữ nhân nhúng tay vào, khiến cho thời gian thi hành án lên đến mười ba năm.
Nguyên nhân không có gì khác.
Băng Nha Câu là thuộc hạ do một tay Hà tiên sinh cố ý nâng đỡ. Trước khi Ma La Bính và Băng Nha Câu mâu thuẫn với nhau, quyền lên tiếng lớn nhất ở Thập Tứ Thủy Hào Giang chính là một nam nhân lộ đầu không lộ đuôi.
Lam Hoa Anh, cũng chính là anh ruột của Lam Quỳnh Anh. Đây cũng là nguyên nhân Hà tiên sinh chọn một nữ hài mười bốn tuổi làm vợ.
Còn nữa, vì sao lại nâng đỡ Băng Nha Câu? Mục đích rất rõ ràng.
Băng Nha Câu xảy ra chuyện.
Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi. Xưa nay Lam tiên sinh không buông tha bất kỳ cơ hội nào.
Đối với một con chó mà còn như vậy, đối với hồ ly tinh uy hiếp địa vị của mình thì sao?
Bản lĩnh của nữ nhân cũng rất lợi hại.
Nên biết rằng, vua kungfu Lý Kiệt có thể ôm mỹ nhân về còn không phải là thành tích của Lam tiên sinh sao? Lúc đó không có chỗ cho một nhà vô địch cuộc thi sắc đẹp ở Đông Nam Á, đại mỹ nữ chỉ có thể đến nước Mỹ xa xôi. Nhờ vậy mà Lý Kiệt mới có cơ hội.
Đối với người có thể uy hiếp địa vị của mình là Lương An Kỳ, nữ nhân có thể nói là hận thấu xương. Truyền thông đều biết bà hai và bà tư đã sớm như nước với lửa.
Im lặng mười mấy phút, Lam tiên sinh bấm một số điện thoại.
Người hầu trung thành của Lương An Kỳ, đi theo Hà tiên sinh gần hai mươi năm, Lý thúc.
“Ân tình mà ngươi nợ ta, hôm nay trả đi.”
Nữ nhân lên tiếng: "Ta nhận được tin nữ nhân không biết tự lượng sức mình kia đã gom đủ năm tỷ rồi đúng không? Bây giờ đang tiến hành một bước kia?”
Phòng ngừa chu đáo, bố cục của nữ nhân ở Hà gia trải qua hơn mười năm cày cấy đã sớm trải rộng mỗi ngóc ngách.
“Đúng vậy, phu nhân.”
Giọng nói của Lý thúc hạ xuống rất thấp.
Mười lăm phút sau, nữ nhân bấm một cuộc gọi khác: “A Cửu, giúp ta làm một việc. Đừng tiếc tiền, lợi dụng đám người ở Indonesia làm việc cho ta.”
Cúp điện thoại, nữ nhân lẩm bẩm: “Trương Tử Hào, người ta nói ngươi đủ hung ác, hy vọng ngươi có dũng khí đồng quy vu tận.”
…
“Còn nửa tiếng nửa là đến nơi đã hẹn.”
Trương Tử Hào vẫn đứng ở mũi thuyền lên tiếng, cố gắng đè nén nén nội tâm bất an: “Đã đến gần vùng biển quốc tế, hơn nữa còn là thời điểm kết thúc mùa đi săn. Cho nên sẽ không khiến bất cứ kẻ nào hoài nghi.”
Diệp Kế Hoan hỏi một câu: “Nếu bọn hắn gian lận thì sao? Mọi việc diễn ra quá suôn sẻ.”
“Đám nhà giàu luôn sợ chết hơn ngươi nghĩ.” Đại phú hào trả lời. Lời còn chưa nói hết, nam nhân vẫn luôn quan sát đằng xa qua ống nhòm, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
“Chuyện gì vậy?”
Diệp Kế Hoan là người đầu tiên phát hiện Trương Tử Hào không ổn.
“Có hai tàu chiến, xem ra là đang đi tuần.”
Trương Tử Hào trả lời.
“Tàu đánh cá của ngươi không phải đã xin được thủ tục hợp pháp sao?”
Quý Chính Hùng lên tiếng.
“Đúng vậy, chúng ta không có vấn đề gì về thủ tục.”
Sắc mặt Trương Tử Hào cực kỳ khó coi: “Nguyên nhân lớn nhất ta chọn nơi này chính là vì đội tuần tra không có khả năng xuất hiện ở đây.”
Sắc mặt hai người còn lại lập tức trở nên hung ác. Diệp Kế Hoan quay người bước vào khoang thuyền.
“Quay đầu, chúng ta rời khỏi nơi này.”
Quý Chính Hùng đưa ra ý kiến của mình.
“Có kịp không?”
Trương Tử Hào hỏi thuyền trưởng bởi vì tình huống không ổn mà bước ra khỏi khoang lái.
Người này lắc đầu trả lời: “Ông chủ, với tốc độ của đối phương, chúng ta hoàn toàn chạy không thoát. Hai chiếc thuyền này là trục hạm đời cũ, hẳn là tàu tuần tra độc lập, chỉ có bọn hắn là nghèo nhất.”
Thuyền trưởng dường như biết rất rõ lực lượng ở vùng biển này: “Càng nghèo thì càng điên. Cho nên đám người đó là những tên điên. Một khi chúng ta quay đầu, bọn hắn rất có thể sẽ nã pháo không chút do dự.”
Sắc mặt ba tên tội phạm lại càng khó coi.
Theo bọn hắn nghĩ, chém giết bằng súng đã đủ mệt rồi. Nhưng đối mặt với quân đội chặn đường vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời.
“Quả nhiên là Hà gia.”
Trương Tử Hào nhe răng cười, sau đó dùng điện thoại vệ tinh gọi cho một tâm phúc khác là Hoàng Hán Phong.
“A Phong, mau giúp ta làm một việc.”
Nhanh chóng miêu tả tình huống, Trương Tử Hào nheo mắt nhìn trục hạm cũ kỹ đang đến càng lúc càng gần: “Nói cho Hà tiên sinh biết, nếu ta chạy không thoát, hắn sẽ chết chung với ta.”