Indonesia là một đất nước kỳ diệu chỉ đứng sau Ấn Độ.
Tham lam là danh từ đặc trưng của đất nước này.
Đất nước này gần như đã khắc ghi câu nói tiền là xương tủy, và nó đã được phát huy hết mức.
Ngươi có tin rằng trong những năm gần đây, chỉ cần có một nghìn đồng, bất kể ngươi có phải là tội phạm truy nã hay nhân vật cùng hung cực ác nào hay không, ở một số nơi ngươi vẫn có thể hưởng thụ đãi ngộ có xe cảnh sát mở đường?
Đương nhiên, nếu ngươi đồng ý bỏ ra nhiều tiền hơn, bọn hắn vẫn có thể dọn sạch đường cho ngươi, để ngươi có thể thỏa mãn cơn nghiện làm ông lớn của mình.
Trương Tử Hào không hiểu quốc gia này lắm, nhưng nam nhân lại khắc cốt ghi tâm điểm này.
Cho nên, đối với mạng lưới quan hệ của Hà tiên sinh, hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên khi Hà tiên sinh có thể điều động hai trục hạm cũ kỹ, chỉ là hắn không ngờ hắc thủ đằng sau lại là Lam tiên sinh.
Đối phương không phải đến bắt hắn mà là lấy mạng hắn. Có đôi khi, giai cấp khác nhau nhìn sự việc thực sự không giống nhau.
Cúp điện thoại, biểu hiện của Hoàng Hán Phong có chút quái lạ, ánh mắt phức tạp.
Hiện tại, người duy nhất kiểm soát trên đảo hoang này là hắn. Điện thoại liên lạc với bên ngoài cũng chỉ có một chiếc trong tay hắn. Nội dung trò chuyện với lão đại đã nói cho hắn biết một sự thật.
Sự việc không thuận lợi, rất có thể lão đại sẽ bị bắt.
“Phong ca, sao vậy?”
Một đàn em khác tên A Kiệt nhìn sắc mặt trắng bệch của Hoàng Hán Phong, nhịn không được hỏi thăm một câu.
“Không có gì.”
Hoàng Hán Phong lạnh lùng trừng đối phương một cái: “Ngươi đi canh chừng những người khác đi. Hào ca dặn ta đi kiểm tra đám con tin một chút.”
Không ai biết trong lòng hắn đang nổi lên con sóng ngập trời như thế nào. Thì ra một tấm lưới đã bao phủ lấy hắn, hiện tại chính là lúc hắn đưa ra lựa chọn cuối cùng.
…
Thời gian quay trở lại một tuần lễ trước khi vụ việc phát sinh.
“Đừng tưởng rằng ngươi trốn ở Nguyên Lãng thì ta không tìm được ngươi. Tính cả tiền lãi của giai đoạn này, tổng cộng là 24,6 triệu. Đây là lần thứ ba ngươi trả chậm, dựa theo quy định, ta sẽ lấy một tay và một mắt của ngươi để làm tiền lãi, cũng không quá đáng chứ.”
A Quỷ của Hào Mã Bang nhìn người đã từng là đàn em của mình, ánh mắt chỉ toàn là sự vui vẻ: “Nghe nói sau khi ngươi đi theo đại phú hào thì đã phát tài. Bây giờ, tiền nợ không thể chậm trễ mãi được. Hôm nay ngươi nhất định phải có một lời giải thích cho ta.”
“Không phải còn bốn tiếng nữa mới đến giờ sao?”
Hoàng Hán Phong trái ôm phải ấp bị mười hán tử vây ở bãi đậu xe tầng hầm nhưng hắn không có quá nhiều hoảng hốt, ngược lại còn nhìn thẳng vào mặt lão đại trước kia của mình: “Ta sẽ trả không thiếu một đồng tiền nợ. Có phải ngươi quá vội vàng rồi không Quỷ ca.”
Nam nhân cười to: “Bây giờ ta đang đi theo đại phú hào, chút tiền đó không thành vấn đề. Nhưng Quỷ ca ngươi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, khó tránh khỏi nôn nóng.”
Nói xong, hắn lại phẩy tay giống như đuổi ruồi: “Bây giờ đừng quấy rầy ta vui vẻ. Ngày mai hãy đến tìm ta.”
Cũng giống như đại phú hào, Hoàng Hán Phong rất thích cờ bạc. Sau khi được đám đàn em giới thiệu đến du thuyền đánh bạc của Cẩm Tú, hai ngày ba đêm hắn thua mất hai mươi triệu.
Bị một người đã từng là đàn em của mình quát tháo như vậy, nét mặt của A Quỷ bởi vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Hắn là đàn em đắc lực của Minh Vương. Lão đại của hắn coi trọng nhất là quy củ. Bất luận hắn có tức giận đến cỡ nào cũng phải làm theo quy củ.
“Bốn tiếng thôi mà, ta chờ ngươi vậy.”
Ánh mắt A Quỷ hung ác đảo qua hai nữ tiếp viên: “Các ngươi là người của Mân Côi tỷ đúng không? Cút về. Nếu Mân Côi tỷ trách tội, cứ nói là ý của A Quỷ ta.”
Biết được thân phận của A Quỷ, hai nữ tiếp viên không khỏi hoảng hốt, vội gạt bàn tay heo của Hoàng Hán Phong trên eo của mình xuống, nhanh chóng bỏ đi.
“Quỷ ca, chẳng vui gì cả.”
Hoàng Hán Phong giang hai tay: “Ngươi làm như vậy chẳng hợp với quy định gì hết. Ngươi làm sao mà ăn nói với Minh Vương ca?”
“Bốn tiếng sau ta đến lấy tiền, cắt một ngón tay cho ngươi luôn.”
A Quỷ lạnh lùng trả lời: “Coi như A Quỷ ta tạ lỗi với Phong ca ngươi vậy.”
A Quỷ vô cùng cẩn thận. Người nào ở Cảng thành chẳng biết hành động của Hoàng Hán Phong vô cùng lớn, đêm nào cũng đánh bạc. Cho nên, rất nhiều người cũng đang nhìn chằm chằm vào số tiền đó.
Hiện tại, Minh Vương và Phi Cơ gần như là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. quan hệ giữa hai người vô cùng chặt chẽ. Cho nên, Phi Cơ đã đưa ra một số định mức cho Hào Mã Bang.
Tuy nhiên, hạn ngạch này đã gây ra một làn sóng dư luận lớn trong các thế lực của Minh Vương.
Tài chính của ngành công nghiệp cờ bạc chính là đổi tiền.
Mọi người đều biết đây là một ngành kiếm tiền béo bở và rất sạch sẽ, có vô số người muốn làm. A Quý dựa vào kinh nghiệm mà có được một công ty tài chính, khiến không biết bao nhiêu người ghen tỵ.
Cho nên, hắn tuyệt không cho phép số tiền kia xuất hiện sai lầm, cho dù phải đền một ngón tay. Hắn biết một khi hắn phạm phải sai lầm, hắn không còn cơ hội quản lý công ty đó nữa.
Hoàng Hán Phong nhìn thì ung dung nhưng thật ra trong lòng vô cùng sợ hãi.
Mặc dù hắn che giấu rất tốt nhưng trên thực tế hắn không có khả năng trả được món nợ này. Mặc dù vụ làm ăn trước hắn được chia một khoản tiền lớn, nhưng hắn không nhịn được mà cờ bạc suốt ngày suốt đêm.
Đại phú hào rất có thực lực, nhưng địa đầu xà Hào Mã Bang thì sao?
Hai loại sức mạnh này hoàn toàn không phải ngang nhau.