Bốn tiếng sau, A Quỷ vẫn luôn nhẫn nhịn lên tiếng trào phúng: “Đã đến giờ rồi, ngươi mau trả tiền đi. Ta sẽ bày mười bàn tiệc trả lại mặt mũi cho ngươi trước mặt Minh Vương ca.”
“Ta chỉ còn sáu triệu tám, số còn lại hai tuần nữa ta trả.”
Hoàng Hán Phong cũng không ương ngạnh nữa. Hắn không ngờ đối phương lại nhịn hắn lâu như vậy, nhát quyết không chịu rời đi. Điều này khiến cho hắn hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.
“Ngươi nói sao?”
Ánh mắt A Quỷ tràn ngập vui vẻ: “Ta biết ngươi có căn nhà đứng tên mẹ của ngươi, nhưng vẫn không đủ.”
Theo ánh mắt của A Quỷ, một hán tử lập tức đấm một quyền vào bụng Hoàng Hán Phong, sau đó dựng nam nhân giống như dựng con chó chết lên.
Tay phải Hoàng Hán Phong bị ghìm chặt trên nền xi măng lạnh lẽo. Một cây búa chữa cháy khiến nam nhân nổi cả da gà nằm ngay trên cổ tay hắn.
“Yên tâm đi, ngươi không chết được đâu.”
A Quỷ cười gằn nhìn Hoàng Hán Phong đang liều mạng giãy dụa: “Ta sẽ đưa ngươi đi bác sĩ. Nếu ngươi chết, làm sao ta lấy được tiền chứ?”
Trong lúc Hoàng Hán Phong cảm thấy tuyệt vọng, A Quỷ quỳ xuống, vỗ nhè nhẹ vào gương mặt tái nhợt của hắn: “Chẳng qua vận khí của ngươi không tệ. Có người cần ngươi giúp một chút.”
Giọng điệu nam nhân tràn đầy dụ hoặc: “Phí hồi báo vô cùng cao.”
Đường giang hồ càng nhiều người mới xuất hiện thì càng thủ đoạn. Cũng không còn cách nào, tư cách không đủ, mạng lưới không đủ thì chỉ có thể dựa vào sự tàn nhẫn của mình mới có thể giành được chỗ đứng.
A Quỷ, Quỷ Kiến Sầu, một trong tứ đại Hồng Côn mới nhất của Hào Mã Bang được Minh Vương nâng đỡ, tất nhiên thủ đoạn đủ tàn nhẫn. Hoàng Hán Phong biết rất rõ nếu hắn từ chối đối phương, đối phương tuyệt đối sẽ chặt tay hắn.
Không có tay, hết thảy sẽ chấm hết.
Giang hồ tàn khốc, làm sao đại phú hào có thể vì tình anh em trong quá khứ mà để cho một người tàn tật làm việc. Lực lượng duy nhất lúc này chính là hắn biết Hào ca đang làm một vụ lớn. Muốn trả hết số nợ đó không thành vấn đề.
“Ta làm.”
Thậm chí không hỏi là chuyện gì, Hoàng Hán Phong đã đồng ý ngay.
“Đây chính là ngươi nói đấy, đừng có mà hối hận.”
A Quỷ cười rất vui vẻ: “Ta không ngại ngươi lấn át ta, bởi vì ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt.”
“Ta nói, ngươi nghe.”
Hoàng Hán Phong không ngờ hắn lại gặp được đại nhân vật băng đảng nổi tiếng nhất Cảng thành.
Đầu lĩnh Hòa Ký, Phi Cơ.
Nhưng người nói chuyện không phải là Phi Cơ mà là một nữ nhân hắn chưa từng gặp. Nhưng xét từ vị trí của nữ nhân này, tuyệt đối là một đại nhân vật.
“Bằng lòng gặp mặt đã là thành ý lớn nhất của ta rồi.”
Rebecca đã từ chức ở Đồn Môn, cho nên nàng đi lại cũng thoải mái hơn nhiều.
“Ta họ Chung, ngươi có thể gọi ta là Chung tiên sinh.”
Nữ nhân nói tiếp: “Có tin tức nói lão đại của ngươi là Trương Tử Hào đang có một vụ làm ăn lớn, ta muốn ngươi giúp ta một việc.”
“Đừng vội vàng từ chối, bởi vì ta sẽ không vui đâu. Ngươi hãy nghe trước điều kiện của ta.”
Nhìn Hoàng Hán Phong, nữ nhân duỗi một ngón tay: “Tất cả các khoản nợ mà ngươi nợ công ty tài chính Tứ Hải sẽ được xóa. Hơn nữa ta còn trả cho ngươi một số tiền ngoài định mức để ngươi có thể sống sung sướng cả đời.”
“Là chuyện gì?”
Cái bánh từ trên trời rơi xuống không khiến cho Hoàng Hán Phong cảm thấy vui vẻ mà ngược lại còn sợ hãi.
Giá càng cao, việc càng khó xử lý.
Phi Cơ, Minh Vương không phải là đại nhân vật làm mưa làm gió sao? Những người đó không đi làm, ngược lại bảo một tên lưu manh tầng dưới chót như hắn đi xông pha chiến đấu, hẳn là chuyện cửu tử nhất sinh.
“Cảng Victoria là một thành phố xinh đẹp.”
Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hoàng Hán Phong, Rebecca nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ: "Ở đây có của cải miễn phí, vì vậy chúng ta không cho phép một kẻ phá hoại các phú hào xuất hiện.”
Nữ nhân nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của nam nhân: “Có người muốn đại phú hào quang minh chính đại chết trong tay cảnh sát, ngươi có thể làm được không?”
Cảm giác lạnh buốt thẩm thấu toàn thân Hoàng Hán Phong. Hắn biết người muốn lão đại của hắn chết là ai.
Chính là Lý Siêu Nhiên, thậm chí rất có thể là hành vi của tập thể các phú hào.
Nữ nhân này rất có thể là chỗ dựa đằng sau Phi Cơ. Lúc này, yêu cầu mà nàng nói ra tuyệt đối đại diện cho Lý Siêu Nhiên, thậm chí là tầng lớp phú hào.
Ra ngoài lăn lộn sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Thành công trong nghệ thuật ngôn ngữ của Rebecca khiến tư duy Hoàng Hán Phong hơi nhầm chỗ.
“Hòa Ký, Hào Mã Bang.”
Hoàng Hán Phong cố giãy chết: “Tứ đại băng đảng giết chết một Trương Tử Hào không phải là chuyện khó khăn gì, vì sao nhất định phải bảo ta làm việc này?”
“Ngươi sai rồi.”
Rebecca lắc đầu, không hề cố kỵ Phi Cơ đang ngồi bên cạnh: “Chuyện này làm sao có thể giao cho một băng đảng thâm căn cố đế giải quyết để lưu lại thóp chứ. Chỉ vì ngươi nhỏ yếu, sẽ không ai tin tưởng ngươi. Hơn nữa, ta chỉ cần ngươi vào lúc cuối cùng đẩy một cái mà thôi. Ngươi hãy đưa cho ta một cái giá đủ cho ngươi sống vinh hoa phú quý cả đời đi.”
Làm sao chọn đây?
Hoàng Hán Phong đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Không đồng ý, hắn tin chắc sau khi ra khỏi cửa, hắn nhất định sẽ bị tên sát thần A Quỷ kia xử lý.
Đồng ý?
Lão đại Trương Tử Hào rất cẩn thận, lại là người tâm ngoan thủ lạt, sơ ý một chút người chết ắt là hắn.
“Hắn cấu kết với hai tên tội phạm khác là Diệp Kế Hoan và Quý Chính Hùng. Mặc dù thanh danh có chút lớn nhưng lại là một đám ô hợp.”
Rebecca cười lạnh: “Ngươi cho rằng sẽ thành công ư? Sai, bất luận các ngươi làm tốt đến cỡ nào, lần này nhất định sẽ thất bại. Chỉ cần đến lúc quan trọng, ngươi cứ dựa theo kế hoạch của ta mà làm là được.”
Nữ nhân duỗi một ngón tay: “Một trăm triệu, có thể gửi vào bất cứ tài khoản nào của ngươi, ngươi cũng có thể lấy tiền mặt.”