Thấy Hoàng Hán Phong do dự, nữ nhân đột nhiên mỉm cười: “Ngươi là người thông minh, khi ngươi đọc cái này, ngươi sẽ không cần phải chọn nữa.”
Nói xong, nữ nhân vứt cho hắn một phần văn kiện.
“Một trang viên ở Amsterdam, ký tên thì nó sẽ thuộc về ngươi. Ta cam đoan thu nhập đầu ra của trang viên sẽ không dưới ba triệu bảng.”
Sau đó, giọng của nữ nhân đột nhiên trở nên trầm thấp: “Sẽ có thứ mà ngươi thích ở đó.”
Giọng điệu lạnh nhạt, lời nói của nữ nhân khiến Hoàng Hán Phong cả đời khó quên: “Yên tâm đi, sẽ không khiến cho ngươi khó xử đâu. Đến lúc đó, ngươi chọn chết cùng với Trương Tử Hào hay là dẫn theo mẹ và em trai của ngươi di dân ra nước ngoài sống cuộc sống sung sướng. Ta nghĩ ngươi sẽ có một lựa chọn chính xác.”
Nhất là câu nói sau cùng: “Có biết vì sao ngươi lại có giá một trăm triệu không?”
Nữ nhân ghé sát vào tai Hoàng Hán Phong, nói nhỏ: “Bởi vì chúng ta biết mục tiêu của Trương Tử Hào là Hào Giang.”
Nam nhân ngây ra, giống như bị sét đánh.
“Hoắc tiên sinh không thích nam nhân nói dối như cuội kia.”
Nữ nhân vỗ vai nam nhân: "Để ngươi tin tưởng thành ý của chúng ta, ta không hề giấu diếm ngươi bất kỳ tin tức nào.”
…
Đuổi đám đàn em ra ngoài, Hoàng Hán Phong nhớ lại ký ức vẫn còn mới mẻ kia.
Hắn bị bố cục và năng lượng của Lý Siêu Nhiên hù dọa. Hắn cho rằng cuộc chiến giữa những kẻ giàu có còn hung hiểm và hắc ám hơn chém giết trong giang hồ.
Một khi Trương Tử Hào xảy ra chuyện, toàn bộ bọn hắn sẽ chạy không thoát. Dựa theo cách nói của đối phương, đây là phương pháp duy nhất để hắn có thể sống sót.
“Rất tốt, ta chờ cuộc điện thoại này của ngươi rất lâu rồi. Ngươi đã có một lựa chọn chính xác.”
Có thể là do tín hiệu, giọng điệu của Chung tiên sinh rất khó phân biệt: “Mười phút sau, Trương Tử Hào sẽ bị tấn công ở vùng biển Indonesia. Ta muốn ngươi dựa theo quy củ giết chết con tin.”
Nội dung ẩn chứa bên trong câu nói khiến điện thoại trong tay Hoàng Hán Phong suýt chút nữa rơi xuống đất.
“Vì sao? Các ngươi không phải muốn cứu…” Hắn còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Không ai ghét bỏ thời gian thượng vị sớm cả, ngươi nói có đúng không?”
Giọng điệu Rebecca tràn ngập mê hoặc, nội dung lời nói đầy thâm ý.
“Làm sao ngươi có thể cam đoan ta có thể thành công rời đi?”
Dĩ nhiên là Hoàng Hán Phong hiểu. Nam nhân cắn răng hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất.
“Ngươi còn có thời gian để rời đi. Hãy gọi cho ta khi ngươi đến Chiang Mai.”
Nữ nhân nói ra một số điện thoại rồi cúp máy.
Thời gian giết Hà tiên sinh đã bắt đầu đếm ngược.
…
“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.”
Đối với nghi ngờ của Rebecca, Tô Bình Nam đã có sự chuẩn bị trước, liền nói: “Mỗi người là một cá thể và chúng ta luôn phải đối mặt với những rủi ro nhất định không thể kiểm soát.”
Rebecca biểu hiện đồng ý.
“Biết người nào khống chế tốt nhất không?”
Tô Bình Nam che giấu sự bình tĩnh và lạnh lùng mà nữ nhân quen thuộc nhất dưới lớp khói thuốc màu xanh: "Chính là người tự cho rằng mình thông minh.”
Câu nói này giúp nàng tìm được điểm cốt lõi nhất.
Nam nhân gán cho Hoàng Hán Phong một định nghĩa: “Hiển nhiên chính là cái tên đam mê cờ bạc tự nhận mình rất thông minh này.”
Nhìn Rebecca vẫn còn chưa yên lòng.
“Nếu ngươi vẫn không yên tâm, ta sẽ cho ngươi một tầng bảo hiểm.
Ngón tay nam nhân gõ vào tài liệu trước mặt. “Trong đội của Trương Tử Hào có một tên gia hỏa rất trọng tình nghĩa, rất dễ khống chế.”
Cuối cùng, Tô Bình Nam gọi Rebecca khom người đang chuẩn bị rời đi: “Hà tiên sinh cũng là người. Ngươi đã bị hào quang của hắn hù dọa, không tốt đâu.”
Nam nhân ánh mắt bễ nghễ nói câu sau cùng: “Có một câu 'đại tướng hay quan tướng vốn không phải tự nhiên mà có'. Tặng cho ngươi.”
…
Hoàng Hán Phong đang đi đến nơi giam giữ con tin mà không biết rằng có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn từ phía sau.
“Hà tiên sinh, có một tin xấu.”
Chậm rãi bước đến trước Hà tiên sinh đang mệt mỏi, Hoàng Hán Phong lên tiếng: “Quá trình lấy tiền xảy ra vấn đề, cho nên lão đại muốn nhờ ta chuyển lời tới ngươi.”
Nam nhân chăm chú nhìn đại nhân vật mà trước kia mình chỉ có thể ngước mắt nhìn, nghiêm túc nói: “Lão đại nói nếu hắn xảy ra chuyện, ngươi nhất định phải đi cùng hắn.”
“Không thể nào.”
Nghe đối phương nói xong, Hà tiên sinh không thể tin được.
Năm tỷ có nhiều không?
Không nhiều. Đối với Hà tiên sinh gia sản đến mấy trăm tỷ thì không nhiều chút nào. Cho nên trong nhà sẽ không vì chút tiền đó mà làm ra chuyện như vậy, trừ phi là Lam nha đầu kia.
Hà tiên sinh quen dùng cách xưng hô này với nữ nhân đã trở nên cực kỳ đáng sợ đó.
“Ta cần gọi điện thoại.”
Gặp nguy không loạn, Hà tiên sinh vẫn biểu thị bản sắc kiêu hùng của mình: “Sự tình hẳn còn có cách cứu vãn.”
“Xin lỗi.”
Hoàng Hán Phong lấy vũ khí trong tay, nói với Hà tiên sinh: “Chỉ khi ngươi chết, ta mới có thể phú quý nở hoa.”
Pằng.
Tiếng súng trầm thấp vang lên trên đảo hoang.
…
Mọi thứ đều sợ so sánh.
Có lẽ so với các quốc gia khác hiện nay, hai chiếc tàu chiến đổ nát do lực lượng vũ trang độc lập Indonesia sản xuất năm mươi năm trước không đáng nhắc đến, nhưng đối với một chiếc thuyền đánh cá thì cũng đủ kinh động!
Khi hai chiếc trục hạm càng lúc càng đến gần, sản phẩm của những năm 1950 nhìn qua vẫn có cảm giác áp bách. Lượng nước hai mươi ngàn tấn đủ giúp nó to hơn cả một con tàu đánh cá viễn dương.
Đặc biệt là hai khẩu hải pháo DP cỡ nòng 100 mm khiến ai cũng tái mặt.
“Cái này làm sao mà liều?”
Diệp Kế Hoan luôn dũng cảm tiến tới bây giờ không khỏi cảm thấy sợ hãi. Khẩu AK mà hắn cầm trong tay trong thật buồn cười khi đối mặt với bên kia.