“Dừng lại, tiếp nhận kiểm tra.”
Tiếng loa của tàu tuần tra Indoneisa vang lên, đám đông mặc đồng phục đứng cạnh nhau và trang bị súng dài, đại bác ngắn khiến ba tên tội phạm hoa cả mắt.
Trương Tử Hào nhẹ gật đầu với thuyền trưởng, ra hiệu phối hợp với chỉ thị của đối phương. Chỉ là dự cảm bất thường trong lòng khiến tay chân của hắn lạnh buốt.
Điện thoại vẫn không vang lên, thậm chí gọi đi vẫn là âm thanh báo bận. Không hề nghi ngờ, trong nhà đã xảy ra vấn đề.
Khi còn chưa rơi vào tuyệt cảnh thì vẫn còn một chút hy vọng. Trước khi gọi điện thoại, Trương Tử Hào còn mong rằng đây chỉ là hành động lâm thời của đối phương, còn hắn chỉ kém may mắn thôi.
Nhưng cho đến lúc này, hắn biết hôm nay không còn may mắn nào nữa rồi.
“Chúng ta thua rồi.”
Trương Tử Hào cười thảm, giọng điệu chỉ toàn là sự tuyệt vọng.
Diệp Kế Hoan mở chốt an toàn của khẩu súng, lùi lại sau lưng, sau đó lạnh lùng trả lời: “Chết ở đây cũng được, phong thủy tốt. Dù sao lão tử cũng không nghĩ đến có thể kết thúc yên lành.”
Sắc mặt Quý Chính Hùng vẫn âm trầm, cũng lui về sau mấy bước. Trong ba tên tội phạm, Quý Chính Hùng luôn hành động như một con sói cô đơn rất giảo hoạt. Cho đến lúc này, hắn vẫn không từ bỏ hy vọng sống sót.
Trong khi nói chuyện, tấm ván nối giữa hai chiếc thuyền đã được đóng xong, một số người Indonesia da ngăm đen bắt đầu đi về phía chiếc thuyền, vẻ mặt thoải mái.
Thậm chí người cầm đầu còn không ngừng đối chiếu ảnh chụp với những người trên tàu.
Bọn hắn nghĩ với hỏa lực áp chế tuyệt đối, bọn hắn không cần lo lắng đám người kia sẽ có hành động gì. Tám chục triệu kiếm được quá đơn giản.
Diệp Kế Hoan hành động. Chỉ trong nháy mắt nhìn thấy tấm ảnh của mình trong tay quân nhân dẫn đầu, hắn đã nổi bão.
Ở một thời không khác, gia hỏa được gọi là đệ nhất xã hội đen Cảng thành không phụ sự đánh giá của mọi người về sự gan dạ, dũng mãnh của hắn. Diệp Kế Hoan cảm thấy hy vọng sống sót duy nhất của hắn chính là khi đối phương còn chưa đặt chân ổn định thì đánh đối phương đến trở tay không kịp.
Sau đó khống chế đám gia hỏa trông có vẻ không có địa vị rồi rời đi.
Nam nhân lăn mình một cái, bắn phát súng đầu tiên.
Pằng.
Tiếng súng chát chúa vang lên trên mặt biển bao la. Máu bắn tung tóe từ trên người quân nhân dẫn đầu, cả người hắn lảo đảo ngã xuống đất.
“Yểm hộ ta, bắt bọn hắn làm con tin.”
Không cho hai người kia thời gian phản ứng, Diệp Kế Hoan bắn thêm một phát nữa.
Ầm!
Quý Chính Hùng phản ứng cực nhanh, lập tức rút súng bắt đầu xạ kích, đồng thời xông về phía đối phương.
Những tên gia hỏa đã bị thời đại đào thải đã hát lên bài ca dũng mãnh có một không hai của mình trên biển rộng.
Đám người Indonesia coi nhiệm vụ này như một cơ hội để kiếm thêm tiền đã choáng váng trước tình huống thay đổi đột ngột.
So với bọn hắn, hiển nhiên thuộc hạ của Trương Tử Hào và Diệp Kế Hoan phản ứng nhanh hơn, gần như lập tức bắt đầu rút súng xạ kích. Tức thì đạn bay đầy trời. Mấy người Indonesia mặc đồng phục bị đạn lạc bắn trúng. Nhất thời, đám gia hỏa xưng là quân chính quy chỉ có thể hốt hoảng phản kích, nhưng lại bị những tên đạo tặc chưa từng trải qua huấn luyện quân sự áp đảo.
Có thể thấy quốc gia này không hùng mạnh như bọn hắn nghĩ.
Không hổ là tên cướp có thể một mình chặn mười mấy cảnh sát không lùi ở Đôn Đạo lúc trước, lúc này Diệp Kế Hoan giống như con báo săn bước đến gần nam nhân mặc đồng phục cầm mấy tấm ảnh trong tay, chỉ súng vào đối phương: “Đừng nhúc nhích, nếu không ta bắn chết ngươi.”
Mặc dù đối phương nghe không hiểu Diệp Kế Hoan đang nói cái gì, nhưng tình huống khiến cho hắn biết hắn nên làm gì, lập tức giơ hai tay lên, hết sức phối hợp đi đến trước mặt đối phương.
Trương Tử Hào đang điên cuồng xạ kích bên cạnh không khỏi vui mừng như điên.
Nam nhân cũng không muốn chọc giận đối phương, lập tức hô hào người bên dưới ngừng bắn, sau đó xách áo thuyền trưởng mặt mày tái nhợt đang núp vào boong tàu, hỏi: “Nói, chúng ta cần phải đi bao lâu để bọn hắn không có khả năng đuổi kịp chúng ta?”
“Bốn mươi phút.”
Giọng thuyền trưởng run lên. Hắn không ngờ ông chủ mới của mình lại là một hải tặc, nhưng thuyền trưởng đã nghĩ sai rồi.
“Bảo bọn hắn thả chúng ta, chúng ta sẽ thả con tin.”
Nam nhân nhìn thấy được một chút hy vọng sống, lập tức rống to với thuyền trưởng: “Trên thuyền có hai triệu tiền mặt, cho bọn hắn hết. Nhanh lên.”
Thuyền trưởng lắp bắp làm theo.
Tiếng súng lập tức ngưng lại.
Gato Nurmandijoba là người phụ trách cao nhất của lần hành động này.
Nam nhân trung niên có con mắt dài hẹp như một con sói, nghe đối phương nói xong, hắn lập tức phất tay ra hiệu cho người bên dưới ngừng công kích.
“Lam tiên sinh, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy.”
Hắn bất đắc dĩ giang tay với Lam Cửu đang đứng đằng sau: “Cháu ngoại của ta đang ở trong tay đám gia hỏa đó. Cho nên ta không thể để nó mất mạng được.”
Lam Cửu nheo mắt nhìn tên gia hỏa lòng tham không đáy trước mặt. Nên biết rằng mới một năm trước, hắn đã đích thân đưa cháu trai của mình lên giá treo cổ vì quyền sở hữu một công ty thương mại.
Hiện tại, cháu trai của tên kia đang nằm trong tay Trương Tử Hào, hắn lại sợ ném chuột vỡ bình? Cuối cùng còn không phải vì tiền sao? Để chứng minh suy nghĩ của mình là chính xác, Lam Cửu lên tiếng.
“Ta hiểu ý của Gato tiên sinh. Nhưng không biết nếu không hoàn thành sự ủy thác của ta, vậy tiền phí tốn mà ta đã trả sẽ như thế nào?”
“Ta đã mạo hiểm rất nhiều mới điều động được hai tàu chiến. Từ trên xuống dưới đều cần phải chuẩn bị. Mà ngươi cũng thấy rồi đấy, đã có hai người bên ta bị thương.”
Gato lập tức thay đổi sắc mặt, lắc đầu như trống bỏi: “Cho nên, ta không có khả năng chi trả bất kỳ phí tổn nào nữa. Ngươi nên hiểu sự khó xử của ta, chúng ta là bạn mà.”