Hai tàu chiến, gần bốn trăm quân nhân.
Sau lần tiếp xúc đầu tiên, hắn bị đối phương đánh cho trở tay không kịp. Gato tiên sinh kia hiển nhiên không có tôn nghiêm của một quân nhân, trong giờ phút này vẫn moi thêm chút tiền.
Điều này khiến cho Lam Cửu không nói nên lời. Hắn ở Indonesia đã nhiều năm, cho nên hắn biết rất rõ tính cách của những người này.
“Hai mươi triệu, xem như tấm lòng thành của ta đối với sự bất hạnh của cháu trai ngươi.”
Lam Cửu lên tiếng: “Người đã xác định rồi, giết bọn hắn đi.”
Lam Cửu đã sớm xác định Trương Tử Hào qua ống nhòm, bình tĩnh cắt ngang lời phàn nàn của đối phương. Là cháu của Lam Quỳnh Anh, hắn biết Trương Tử Hào phải chết ở đây, cho nên hắn nhanh chóng đưa ra giá mới.
“Ta tin vào uy tín của Lam tiên sinh.”
Gato ngay lập tức ra hiệu cho cấp phó của mình hành động, đồng thời đáp lại: “Hãy bảo vệ danh dự của những người lính, chúng ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp!”
Hai khẩu súng máy 100mm DP khai hỏa.
Ngay cả vào ban ngày, những viên đạn hú vẫn bay vèo vèo rực rỡ và chói mắt. Hỏa lực nghiền ép.
Đối phương có vũ khí, nhất định có khả năng đánh trả. Hiện thực không phải phim ảnh, phía Indonesia đang theo đuổi phương thức tấn công an toàn nhất nên hành động của những người này là một động thái lớn.
Ầm!
Theo tiếng rít bén nhọn, vị trí của Trương Tử Hào lập tức khói mù mịt. Tay đứt chân gãy tuyên cáo kết cục của nam nhân này.
“Chết cùng lão tử đi.”
Diệp Kế Hoan bóp cò súng vào nam nhân mà mình cực khổ mới bắt được, bắn hết tất cả đạn trong băng để phát tiết sự khủng hoảng của mình. Đối phương điên cuồng bắn phá không cho hắn cơ hội đổi đạn.
Hàng chục viên đạn với đường kính 100 nhìn thấy mà giật mình bắn tới, Diệp Kế Hoan nổ tung. Thứ duy nhất còn lại của tên xã hội đen từng thống trị Cảng thành chỉ là một cánh tay bị thổi bay bằng súng máy.
Khói lửa tràn ngập, cuộc bắn phá vẫn còn đang tiếp tục.
Quý Chính Hùng giống như một con chó nép mình ở góc chết boong tàu, giơ cao hai tay, dường như đang khẩn cầu ông trời cho hắn một cơ hội sống sót.
Hành động này của hắn lập tức dẫn đến những người còn lại bắt chước. Dù sao tất cả cũng đều là kẻ lưu lạc. Hắn nào gặp qua cuộc đồ sát nghiêng về một bên như vậy, đã sớm tan nát cả tim gan.
Không biết qua bao lâu, Quý Chính Hùng rốt cuộc cũng nhận thấy tiếng súng đã ngừng lại, sau đó là tiếng bước chân của người Indonesia vang lên bên tai.
Máu từ trong ngực trào ra.
Suy nghĩ cuối cùng của Hà tiên sinh chính là khi chết cũng phải giữ thể diện một chút. Người đã từng là đại nhân vật này đã dùng hết sức lực cuối cùng để ngồi xuống.
Hắn không muốn mình chết mà mất hết tôn nghiêm. Rốt cuộc, trước mặt nam nhân đã biến thành một vùng tăm tối.
Pằng! Pằng!
Hoàng Hán Phong bóp cò súng về những con tin còn lại, biểu hiện vô cùng điên cuồng. Nhìn những nhân vật cao không thể chạm đến trước kia chết dưới súng của mình, trong lòng nam nhân có một cảm giác sung sướng không nói ra được.
“Ngươi điên rồi.”
Đảo hoang vốn không lớn, tiếng súng liên tục vang lên khiến cho tám chín tên đạo tặc còn lại hoảng hốt tụ tập lại với nhau.
“Lão đại chết rồi, bọn hắn không hề có ý định trả tiền.”
Hoàng Hán Phong cười gằn, rống to với tất cả mọi người: “Giết con tin, chúng ta đi. Từ nay về sau, chúng ta nghe theo mệnh trời.”
…
Quý Chính Hùng đang thành thật nép vào boong tàu cảm thấy mình quả thật vẫn còn may mắn.
Ba tên tội phạm lớn hợp tác với nhau có thể nói là tính cách khác biệt.
Trương Tử Hào tự tin, Diệp Kế Hoan dũng mãnh, còn Quý Chính Hùng thì âm tàn.
Tính cách quyết định chi tiết. Quý Chính Hùng giống như một con sói cô độc, tất nhiên làm việc đủ cẩn thận. Cho nên, khác với hai người kia, hắn xác định chỉ lưu lạc một mình bên ngoài.
Những năm tháng thăng trầm này đã khiến ngoại hình của hắn khác xa bức ảnh duy nhất được lan truyền, vì vậy hắn đang đánh cược, đánh cược rằng những người kia sẽ không nhận ra hắn.
Không thể nhận ra có lẽ vẫn còn một chút cơ hội, mặc dù nó rất mỏng manh, nhưng nam nhân có khát vọng sống sót rất mãnh liệt.
“Tất cả người Hạ quốc xếp thành hàng, bỏ vũ khí xuống, hai tay ôm đầu.”
Tiếng Hạ quốc chính thống vang lên. Quý Chính Hùng thành thật đứng dậy, ném vũ khí trong tay xuống, đứng sau lưng một đồng bạn, mắt cụp xuống.
Đến lúc này hắn mới phát hiện trải qua vụ tập kích, người còn sống trên tàu không quá năm người. Có thể thấy hỏa lực của đối phương hung mãnh đến cỡ nào.
Gato nhìn thuyền trưởng, hỏi: “Đây là toàn bộ?”
“Đúng vậy.”
Vận khí của thuyền trưởng không tệ, không bị thương, gương mặt nịnh nọt: “Không sót một người, thậm chí đầu bếp người Hạ quốc ta cũng gọi hắn lên luôn.”
“Giết hết.”
Giọng điệu của Gato vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói đến một việc chẳng có ý nghĩa.
Pằng pằng pằng!
Tiếng súng trầm muộn vang lên, không một câu nói nhảm hay hỏi thăm, đám người mặc đồng phục áp giải lập tức nổ súng.
Quý Chính Hùng đang chờ cơ hội ngã xuống đất. Nam nhân đến chết cũng không ngờ đối phương lại dứt khoát diệt cỏ tận gốc như vậy.
“Nhớ phải rửa sạch sẽ boong tàu đấy.”
Gato nhìn thuyền trưởng gương mặt trắng bệch nhưng vẫn tỏ vẻ nịnh nọt: “Nhớ kỹ, sự cố này là do việc săn bắt trái phép của ngư dân Hạ quốc dẫn đến phát sinh xung đột, khiến cho thuyền viên đều tử vong.”
“Bồi thường thôi.”
Gato vỗ vai đối phương, chỉ vào Lam Cửu đang đứng đằng xa: “Chiếc thuyền này thuộc về ngươi. Vị tiên sinh kia sẽ giúp ngươi xử lý toàn bộ thủ tục.”
Gato quay người rời đi.
Indonesia luôn có thế mạnh ở biển Đông, trong năm qua bọn hắn đã đánh chìm không dưới mười chiếc tàu đánh cá của các nước khác, có thể nói là xung đột triền miên. Hiện tại giết mấy người nghe nói là tội phạm truy nã của Cảng thành, hắn lười che giấu vết tích.
Rất nhanh, hai chiếc tàu chiến rời đi, mặt biển khôi phục lại yên bình. Chuyện này chú định rất nhanh sẽ lắng lại.
Tiến trình phát triển của thời đại luôn rất tàn khốc. Một số người lặng yên biến mất là một chuyện quá đỗi bình thường, bất luận bọn hắn đã từng làm chuyện gì.