Đỗ Thu Hồng là một nữ nhân có tình có nghĩa.
Mặc dù bây giờ nàng và Đổng Hạo Bác đã thoát khỏi cảnh nghèo khó trước kia, nhưng nữ nhân vẫn không ngồi yên, ngược lại dùng tiền nam nhân cho mình mua lại quán bar mà mình từng hát.
Không phải là vì kiếm tiền.
Thứ nhất là nuôi sống những người đã từng là chị em với nàng để họ không đến mức thất nghiệp, thứ hai là thuận tiện chăm sóc những người đáng thương không có nhà để về.
Vì thế, nữ nhân còn cố ý biến thành kinh doanh hai mươi bốn tiếng. Nhưng quán bar vẫn kinh doanh không được khởi sắc.
Không có khiêu vũ, không có mỹ nhân hầu rượu, chỉ có mấy bà cô già còn theo đuổi ước mơ hát mấy câu hoài cổ, làm sao mà kinh doanh tốt được.
Nhưng Đỗ Thu Hồng không thèm để ý.
Bây giờ nàng không thiếu tiền. Mặc dù lợi nhuận kinh doanh không nhiều, nhưng đủ nuôi sống chị em của mình. Nhất là mỗi buổi tối, khi rảnh rỗi Đổng Hạo Bác sẽ mỉm cười đến nghe nàng hát.
Điều này khiến nữ nhân cảm thấy rất hạnh phúc.
Khoảng mười một giờ, quán bar đón cặp khách đầu tiên, một nam một nữ. Nhưng từ lúc đối phương bước vào cửa, Đỗ Thu Hồng đã biết đối phương không thuộc về nơi này.
Quán bar của nàng rất dân dã, lượng tiêu thụ không cao, khách hàng lớn nhất đều là những nam nhân trung niên không hài lòng với bản thân. Còn hai người kia thì quần áo trên người cực kỳ sang trọng. Chiếc túi xách trong tay nữ nhân có giá ít nhất ba trăm ngàn đô la Hồng Kông.
Đỗ Thu Hồng cũng biết loại đồng hồ mà nam nhân đang đeo trên tay, Patek Philippe phiên bản giới hạn, không phải phú hào nào cũng mua được.
“Vì sao lại đến đây?”
Rebecca có chút nghi hoặc nhìn lão đại của mình.
“Không sao, chỉ là nghe chuyện xưa của Đổng Hạo Bác, ta muốn đến xem nữ nhân của hắn mà thôi.” Tô Bình Nam tùy ý gọi loại rượu hạt thông đắt tiền nhất.
“Đối mặt với chuyện quan trọng phải thật bình tĩnh. Ngươi giấu giếm cũng không tốt lắm. Ra ngoài uống ly rượu giải sầu đi.”
Rebecca ngẩn ra.
Hoàng Hán Phong còn chưa truyền tin về khiến Rebecca ít nhiều có chút nóng vội. Mặc dù nàng tỏ ra hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay nhưng sự bất an trong ánh mắt vẫn bị Tô Bình Nam bắt gặp.
Rượu rất nhanh được đưa lên.
Đỗ Thu Hồng nhìn nam nhân có ánh mắt sâu thẳm, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh, nơi này của chúng ta có ca nhạc, ngươi có muốn nghe gì không?”
Không đợi Tô Bình Nam trả lời, điện thoại của Rebecca đã vang lên.
“Được, ta biết rồi.”
Vẻ mặt nữ nhân trở nên nhẹ nhõm, quay sang báo cáo kết quả cho Tô Bình Nam.
“Làm rất tốt.”
Nam nhân gật đầu cười: “Đáng tiếc chúng ta được chú định là không người lớn tiếng khen hay.”
Rebecca quay sang nhìn Đỗ Thu Hồng: “Có thể hát cho chúng ta một bài Tiếng vỗ tay vang lên được không?”
“Được.”
Đỗ Thu Hồng rất quen thuộc với những bài hát của Phi tỷ. Nữ nhân trở lại sân khấu đơn giản, nhẹ giọng cất lời.
Không thể không nói giọng hát của nữ nhân này rất hay, có chút linh hoạt kỳ ảo nhưng không mất đi cái thần của nó.
“Cô độc đứng trên sân khấu, nghe được tiếng khen hay đầu tiên, nước mắt ta lại không nhịn được.”
Tô Bình Nam ngửa người ra sau, thưởng thức ly rượu hạt thông trong tay. Trong tiếng hát du dương, nam nhân bỗng nhiên có chút cảm thán.
Một kiêu hùng đã kết thúc.
…
Cảng thành.
Lam Quỳnh Anh đang quỳ trên bồ đoàn, ánh mắt yên tĩnh, nhìn không ra nữ nhân mười bốn tuổi đã ra ngoài lăn lộn giang hồ vừa tự tay cắt đứt đường sống cuối cùng của người chồng chung sống hơn ba mươi năm.
“Tâm tưởng sự thành, xăm tốt. Cho nên Hà tiên sinh sẽ không có chuyện gì đâu.”
Người đoán xăm coi miếu là Lương đạo trưởng nhận thăm trúc Lam tiên sinh đưa sang, nhìn thoáng qua ghi chú bên trên, sau đó lên tiếng chúc mừng.
Lam tiên sinh vẫn không ngẩng đầu, mắt vẫn cụp xuống, nhìn không ra vui buồn: “Cảm ơn.”
Đám người Trương Tử Hào toàn quân bị diệt, kết quả này khiến nữ hài rất hài lòng. Mặc dù vào phút cuối cùng tên Gato tham lam kia đòi tăng giá thêm hai triệu, nhưng đối với Lam tiên sinh mà nói, chỉ cần đạt được mục đích thì chút tiền đó hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Tâm tưởng sự thành.
Bốn chữ này khiến nữ nhân cười lạnh.
Trương Tử Hào có chết hay không, tay bọn hắn đã dính đầy máu, đã sớm không có đường lui. Chẳng lẽ thả đi, hắn sẽ có đường sống?
Có ngốc mới tin. Cho nên, chín mươi chín phần trăm khả năng bọn hắn sẽ giết con tin.
“Chuẩn bị xe, ta muốn đi gặp tiên sinh.”
Lam Quỳnh Anh đứng dậy, dặn dò thân tín của mình một câu, sau đó quay người bước ra khỏi tam thánh đường.
Nước không thể một ngày không có vua. Tương tự, gia tộc Hà thị khổng lồ không thể một ngày vô chủ. Việc đã làm rồi thì tuyệt không hối hận. Bất luận nam nhân có về được hay không, nữ nhân cũng phải phòng ngừa chu đáo.
Nàng muốn có quyền lên tiếng trong đế quốc trị giá năm trăm sáu mươi tỷ do một tay Hà tiên sinh sáng tạo ra.
Đối với Lam tiên sinh mà nói, khống chế đế quốc Hà gia không khó.
Hiện tại vợ cả đã mất, con trai trưởng dòng chính từng được coi là người kế nghiệp đã qua đời trong tai nạn xe, vợ ba chỉ là nữ giúp việc năm xưa Lam tiên sinh cố ý sắp xếp cho nam nhân. Như vậy kẻ địch lớn nhất là ả hồ ly tinh trên mặt viết đầy hai chữ dã tâm. Trong những năm qua, Lam tiên sinh chưa bao giờ từ bỏ ý muốn khống chế Úc Ngu, các bộ phận thực quyền đều có người của nàng. Nhưng để phòng ngộ nhỡ, nữ nhân nhất định phải giành được sự ủng hộ của Hoắc tiên sinh sở hữu 27% cổ phần của Úc Ngu.
Hoắc tiên sinh đã lên tiếng, Lam tiên sinh có thể tiêu diệt nữ nhân kia ngay lập tức.
Về cuộc điện thoại thần bí kia, Lam tiên sinh cho rằng đối phương chỉ tham khoản tiền năm tỉ kia mà thôi.
Việc có thể giải quyết bằng tiền đều là việc nhỏ.
Lam tiên sinh hài lòng thỏa ý không ngờ rằng lúc này có một con rắn độc ẩn mình trong bụi cỏ, dùng ánh mắt u ám nhìn mình chằm chằm.
Tô Bình Nam của Cẩm Tú.