Cây đổ bầy khỉ tan.
Người được chọn ở lại đảo hoang chỉ có bảy người, bao gồm ba thuộc hạ của Diệp Kế Hoan, những người còn lại là thành viên của nhóm đại phú hào.
Những người này không phải nhân vật mang tính quyết định. Bây giờ nghe nói lão đại nhà mình đã xảy ra chuyện, ai nấy đều hoang mang lo sợ.
"Không thể trở về Cảng thành và Hào Giang."
Hoàng Hán Phong châm thuốc lá, vẻ mặt cay đắng, trong lòng có cảm giác kỳ quái.
Những người này đều sắp trốn chạy, nhưng mình có thể lấy được khối tài sản kếch xù, sau đó đi châu Âu ung dung tự tại cả đời.
Cuộc đời quan trọng nhất là lựa chọn.
Nam nhân đắc ý nghĩ trong lòng, song trên mặt lại lộ vẻ đau khổ.
"Tại sao phải giết bọn hắn?"
Một trong những mã tử là A Bưu, cũng là người kích động nhất, nói ra ý kiến của mình: "Lần này chúng ta không có đường lui."
"Không giết bọn hắn?"
Hoàng Hán Phong nhìn đối phương chòng chọc: "Từ giây phút chúng ta đại khai sát giới ở Hà phủ, chúng ta đã không có đường lui rồi. Đã có nhiều người chết như vậy, chúng ta còn cần mấy mạng người kia sao?"
Nam nhân hùng hồn hét lên câu chốt: "Giết con tin ít nhất có thể khiến lão đại mỉm cười nơi chín suối."
Trong tiếng hét giận dữ, mọi người im lặng.
"Chúng ta sắp đi rồi, ai biết nơi này còn an toàn không?"
Hoàng Hán Phong nêu ý kiến.
Không ai phản bác.
Đúng vậy, bắt đầu từ lúc vụ án động trời xảy ra, mọi người đã không còn đường lui.
"Phong ca, chúng ta chỉ là mạng hèn."
A Bưu đột nhiên lên tiếng: "Hay là ngươi làm lão đại, dẫn theo chúng ta làm việc đi."
Những người này đều là phần tử ngoan cố đi con đường hắc ám, đến lúc này vẫn không muốn mai danh ẩn tích, trái lại còn định đấu một trận.
Nhìn ánh mắt mong đợi của cả đám, Hoàng Hán Phong không đưa ra sự lựa chọn của mình, mà chỉ lập lờ nước đôi: "Bất kể tương lai ra sao, hiện tại việc cấp bách chúng ta phải làm là rời đi ngay lập tức."
Những người này hành động rất nhanh. Hai mươi phút sau, mấy chiếc thuyền máy rời khỏi đảo hoang, biến mất nơi biển rộng mênh mông.
…
Việc kinh doanh của vũ trường ngày hôm nay ảm đạm lạ thường.
Đỗ Thu Hồng đã hát tới bảy bài mà khách vẫn chỉ có một nam một nữ.
Hai người không nói chuyện mà chỉ uống rượu và nghiêm túc lắng nghe. Không giống những vị khách thô tục thường ngày, bọn hắn giống như đang nghe một buổi hòa nhạc.
Nữ nhân không biết rằng ở bên ngoài có mấy chục vệ sĩ đô con bưu hãn đang duy trì trật tự. Những người đến đây đều là những người trung niên có cuộc sống không như ý, trông thấy cảnh này làm gì có gan đi vào.
"Mộ Dung Thanh Thanh sắp đến đảo Mỹ Lệ làm việc. Sau khi xong việc, ta sẽ tăng tốc xử lý."
Tô Bình Nam uống nốt ly rượu cuối cùng: "Hiện tại cần ngươi phô bày năng lực trước mặt Lương thái thái."
Nam nhân tiếp tục nói: "Bà tư ra mặt tuyệt đối không phải là đối thủ của Lam tiên sinh, ngươi càng tỏ ra cường thế thì tỉ lệ nàng tìm đến ngươi càng cao."
"Ta hiểu rồi."
Rebecca cười khẽ: "Buổi tối có một cơ hội, ta sẽ phô bày năng lực và tài phú khiến nàng động lòng."
"Làm việc đi."
Nam nhân đứng dậy, để lại hai tấm chi phiếu, sau đó hai người cùng xoay người rời đi.
Đỗ Thu Hồng đến thu dọn quầy bar hoa hết cả mắt.
Con số tám trăm tám mươi nghìn khiến nữ nhân nghi ngờ mắt mình.
Trên thẻ có viết bốn chữ.
Tân hôn hạnh phúc.
…
"Ta đuổi theo thì thấy đoàn xe khí phách đã đi xa nên không có cơ hội trả lại cho người ta."
Dưới ánh đèn ấm áp, Đỗ Thu Hồng dựa vào vai Đổng Hạo Bác: "Đó là bạn của ngươi phải không? Ra tay hào phóng ghê!"
Gương mặt nữ nhân đong đầy hạnh phúc.
Hạnh phúc không phải vì khoản tiền tám trăm tám mươi nghìn từ trên trời rơi xuống, mà là vì cảm thấy nam nhân không khinh thường mình, thật sự coi mình là nữ nhân có thể chung sống suốt đời.
Nữ nhân cảm thấy mình không thể chạm tới vòng quan hệ của nam nhân. Chồng mình chịu đưa mình dung nhập vào vòng quan hệ đó, điều này đã nói lên tất cả.
"Không phải."
Vẻ mặt Đổng Hạo Bác phức tạp: "Là ông chủ của ta."
"Ông chủ?"
Đỗ Thu Hồng cả đời giãy giụa dưới tầng chót, luôn ngưỡng mộ tầng lớp của chồng mình. Trong mắt nữ nhân, nhân vật lớn như ông chủ của chồng mình chính là truyền kỳ.
"Đúng vậy, ông chủ của ta."
Đổng Hạo Bác nắm chặt tay nữ nhân: "Ta cũng không ngờ hắn lại đến thăm ngươi, còn đưa tiền cho ngươi."
"Ngươi từng nói với ta ông chủ của ngươi rất trẻ, nhất định là gia cảnh khó lường."
Nữ nhân rất tò mò.
Nàng biết tính chất công việc của chồng mình, khó có thể tưởng tượng một nam nhân trẻ như vậy lại sở hữu một khối tài sản lớn đến thế. Nàng không kìm được hóng chuyện.
"Ông chủ của ta dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng."
Đổng Hạo Bác trả lời: "Sau cuộc khủng hoảng tài chính lần này, rất có thể là tài sản của hắn đã ngang ngửa Lý Siêu Nhân, cực kỳ lợi hại."
Nữ nhân ngây người.
"Tô tổng đúng là tài hoa hơn người, vô cùng lợi hại."
Đổng Hạo Bác nói: "Hắn là kiểu người trước nay ta chưa từng gặp. Hắn rất có thủ đoạn, hơn nữa rất rất cay độc và quả quyết một cách đáng sợ."
"Đúng vậy."
Cơ thể Đỗ Thu Hồng cứng đờ: "Ánh mắt của hắn khiến ta không dám ho he gì. Tuy vẻ mặt rất hòa nhã, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh run, thật đáng sợ!"
"Đừng lo! Hắn chịu gặp ngươi chứng tỏ hắn tin tưởng ta, coi trọng ta."
Đổng Hạo Bác thấy vợ mình sợ hãi, bèn an ủi: "Đây là chuyện tốt."
Hắn châm một điếu thuốc lá, không nói nữa.
Một kiêu hùng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Đây là đánh giá thật lòng của Đổng Hạo Bác về Tô Bình Nam.