Muốn triệt để khiến kết quả cuối cùng của vụ án ở Hào Giang trở thành một bí mật không ai biết, rất nhiều người nhất định phải biến mất hoàn toàn...
Cách đơn giản nhất là nhổ cỏ tận gốc, mà Tô Bình Nam chưa bao giờ thiếu tàn nhẫn.
Hơn nữa nam nhân biết rõ hiện tại Lam tiên sinh còn muốn biến thành vụ án chưa được phá hơn cả mình, Lương thái thái đang sứt đầu mẻ trán chưa chắc có tinh lực truy xét tới cùng.
Chỉ cần những người này không xuất hiện nữa, theo thời gian trôi qua chân tướng nhất định sẽ như đá chìm đáy biển.
Sau khi rời khỏi đảo hoang, bảy người tách ra.
Hoàng Hán Phong đưa ra lý do: "Chúng ta đi cùng nhau thì mục tiêu quá lớn, trước tiên cứ tránh sóng gió đã, qua một thời gian có cơ hội lại hợp tác."
Mấy người lặng thinh không nói gì.
Những người này đều là lão giang hồ, tất nhiên có con đường riêng. Bọn hắn đều nhìn ra Hoàng Hán Phong đã sợ vỡ mật, lòng thầm khinh bỉ.
A Khoan, A Chu và lão Ngật Đáp là thuộc hạ cũ của Diệp Kế Hoan. Cái chết của Diệp Kế Hoan khiến ba người vẫn luôn đi theo hắn trốn đông trốn tây đều nản lòng thoái chí.
Ba người thông qua mạng lưới quan hệ của lão Ngật Đáp, liên lạc với tàu buôn lậu ở Viễn Hoa Phúc thành, sau đó lên đường trở về.
Ba người đều biết hiện tại cả Cảng thành lẫn Hào Giang đều không có chỗ cho bọn hắn đặt chân. Bọn hắn biết đã đến lúc kết thúc rồi.
"Trở về núi với ta đi, đừng làm mấy chuyện đao liếm máu nữa."
Những năm qua lão Ngật Đáp đã tích góp tiền. Hắn nhìn hai huynh đệ vào sinh ra tử, lần đầu tiên khuyên nhủ: "Nhà ta có vài mẫu ruộng, mấy năm trước ta đã xây cho con gái một khách sạn trên thị trấn, đủ cho ta dưỡng lão."
Đêm đã khuya.
Ánh trăng trong trẻo phản chiếu trên mặt biển tĩnh lặng khiến mấy người đều có cảm giác cùng đường bí lối. Thỉnh thoảng tiếng kêu của chim hải âu lướt trên mặt biển càng tăng phần thê lương.
"Trở về có thể làm gì đây?"
A Chu ngậm một điếu thuốc lá, ánh mắt mờ mịt: "Trồng trọt ư? Ta không biết. Buôn bán sao? Ta không có tiền vốn."
Số tiền hán tử liều mạng trên giang hồ kiếm được toàn là vào tay trái ra tay phải. Khác với lão Ngật Đáp có nhà có cửa, A Chu không tích góp gì.
"Hay là hai ngươi về Thường Sơn với ta đi, ta quen một người anh em ở Tứ Hải, chúng ta có thể tìm hắn nương tựa."
"Chúng ta phải đổi cách khác, nên hoạt động băng nhóm."
Thời trẻ Trần Khoan cũng được coi là một nhân vật ở Thường Sơn, hắn đưa ra ý kiến của mình.
"Nhìn Cảng thành coi, đám liều mạng chúng ta không giải quyết được những băng đảng kia và lên làm địa hổ được đâu."
"Hoan ca có huy hoàng không? Đánh cho mấy chục tên cớm không dám ló đầu, dám giết vào Hào Giang, nhưng có tác dụng gì đâu?"
Trần Khoan tiếp tục nói: "Những thỏi vàng mà chúng ta vào sinh ra tử mới lấy được còn không phải bị các băng đảng xuất hàng lấy đi quá nửa sao? Mà người ta còn không gặp nguy hiểm chứ."
Câu nói này khiến hai người còn lại oán hận gật đầu.
"Thật ra chúng ta đã đi đường vòng."
Trần Khoan nhổ nước bọt tỏ ý khinh thường: "Năm nay ta đã về Thường Sơn một chuyến. Hồi trước cái tên Lưu Hoa Cường chơi cây gậy đinh gì đó trên đường chẳng là cái thá gì, không dám ho he trước mặt lão tử."
Tâm trạng nam nhân có hơi kích động: "Bây giờ thì sao? Tên nào tên nấy đều ra vẻ, cầm mấy khẩu súng săn đã có thể giả vờ làm sói vẫy đuôi, mở trạm vận chuyển hàng hóa thu phí bảo kê, phong sinh thủy khởi."
"So ác ư? Ném một quả lựu đạn là bọn hắn tè ra quần ngay."
Vẻ mặt A Khoan dữ tợn: "Chỉ cần ba chúng ta trở về, bọn hắn chỉ là đàn em, dám gây sự thì giết. Yên tâm đi, người bạn kia của ta móc nối với một đại nhân vật, có thể dọn dẹp."
Hai người còn lại phản ứng khác nhau.
Lão Ngật Đáp có nhà có cửa lắc đầu: "Con đường giang hồ đi đến cuối cùng chắc chắn không có kết cục tốt. Hoan ca chết rồi, ta quyết định không chơi nữa, trở về với vợ con, hiếu kính ba mẹ, đời này cứ như vậy đi."
"Ta đi cùng ngươi."
A Chu quyết định đi theo con đường hắc ám: "Lão tử tính tình hung bạo, không chịu nổi cảnh chó mèo cưỡi lên đầu ta. A Khoan, đi về Thường Sơn với ngươi."
"Ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây thôi. Theo kế hoạch dự bị thì các ngươi phải ngồi xuồng ba lá." Người lái thuyền Tiền Mậu Lâm xuất hiện trước mặt ba người, miệng ngậm điếu thuốc, cắt ngang cuộc nói chuyện của ba người. Nhìn ba người mặt mày biến sắc, hán tử đi biển có màu da rám nắng nhếch miệng nói: "Không còn cách nào khác, hôm nay chúng ta phải trở về địa điểm xuất phát. Gần đây đội tuần tra biển theo dõi tàu Viễn Hoa rất gắt, trái lại không an toàn."
Đối mặt với ba người mặt mày biến sắc, người lái thuyền ung dung giải thích.
"Lão Ngật Đáp, ngươi cũng biết quy củ này mà. Lộ trình mười hải lý mà thôi, những thuyền đánh cá nhỏ kia đều là người Hẹ, đảm bảo ngươi không xảy ra chuyện."
Mấy người gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Lão Ngật Đáp đã nói rõ tình hình, dùng thân phận khác liên lạc với con thuyền này, đối phương không thể liên tưởng đến vụ án động trời kia. Huống chi sau khi ba người trả tiền vé thuyền, ví tiền đã sạch hơn mặt, không lo đối phương đen ăn đen.
Thấy mấy người đồng ý, lão Tiền lái thuyền cũng yên tâm hơn nhiều. Lần này chở ba người là hắn tiện đường kiếm thêm thu nhập. Hắn cũng ăn cơm giang hồ, sao lại không ngửi thấy mùi máu tươi trên người đối phương chứ.
Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Không lâu sau, mấy chiếc thuyền đánh cá của người Hẹ im hơi lặng tiếng xuất hiện trên mặt biển, chiếu đèn pin lên thuyền xem như chào hỏi.
Chốc lát sau, mấy người biến mất trên biển rộng mênh mông.