Chiang Mai, Thái quốc.
Hoàng Hán Phong cẩn thận cải trang, bộ râu hắn cố ý nuôi nhiều ngày và chiếc mũ lưỡi trai khiến hắn trông giống như một hán tử nghèo túng vì làm ăn thất bại mà lưu lạc đầu đường.
Lúc này, nam nhân đang ở trong một nhà trọ nhỏ bình thường, dùng ống nhòm cẩn thận quan sát tình hình phía đối diện.
Hắn đã gọi điện thoại cho vị nữ sĩ đại nhân vật kia. Nhưng nam nhân rất cẩn thận, không nói cho đối phương biết nơi dừng chân thật sự của mình, mà báo cho đối phương chợ hải sản đối diện nhà trọ nhỏ này.
Vị nữ sĩ kia đã nói rõ trong điện thoại, có người sẽ đưa mình rời khỏi đây đến châu Âu.
Mặc dù vợ mình đã thông báo phòng được bán với giá cao, ngoài ra trong ga ra ở nhà mới cũng xuất hiện khoản tiền mặt gần sáu mươi triệu đô la Hồng Kông.
Đối phương đã đưa cho mình, hẳn là không có vấn đề lớn. Nhưng nam nhân vẫn cảm thấy mình nên quan sát thêm. Dù sao hắn đã đi theo Trương Tử Hào nhiều năm, phong cách làm việc cẩn thận của nam nhân ngông cuồng tự tin có ảnh hưởng sâu đậm đến Hoàng Hán Phong.
Đối phương không để Hoàng Hán Phong chờ lâu.
Nửa tiếng sau cuộc điện thoại, một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp xuất hiện ở chợ hải sản. Nàng xách một chiếc túi công văn có hình vẽ mặt trời như đối phương miêu tả trong điện thoại, tóc dài, đi giày cao gót, mặc quần bút chì thẳng thớm, trang điểm theo kiểu nhân viên công sở tiêu chuẩn.
Hoàng Hán Phong quan sát rất tỉ mỉ, nhưng hắn không tùy tiện ra ngoài, hơn nữa còn ở chỗ cũ quan sát hoàn cảnh chung quanh và dáng vẻ của nữ nhân.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Rõ ràng là nữ nhân xinh đẹp kia đã mất kiên nhẫn, nhưng Hoàng Hán Phong vẫn kiên trì quan sát. Cho đến mười phút sau, rốt cuộc nam nhân cũng chắc chắn xung quanh không xuất hiện bất kỳ nhân vật khả nghi nào khác, lúc này hắn mới lững thững đi ra ngoài.
Hắn tin tưởng mình có thể thoát kiếp nạn này, đối phương chỉ có một người, lại còn là nữ nhân, còn bản thân mình là kẻ giỏi đánh đấm có tiếng trong nhóm của Hào ca.
"Ngươi đang chờ ta sao?"
Hoàng Hán Phong xuất hiện phía sau nữ nhân đang nhìn trái ngó phải, hạ giọng nói: "Có mang theo đồ của ta không?"
"Hoàng tiên sinh phải không? Có mang."
Rõ ràng là nữ nhân bị dọa sợ, quay ngoắt đầu lại, vẻ mặt kinh hãi thấy rõ.
Xinh đẹp nhưng không yếu đuối, trái lại còn có vẻ khí khái, là một người phụ nữ xinh đẹp.
Đây là cảm giác đầu tiên của Hoàng Hán Phong khi quan sát nữ nhân ở khoảng cách gần.
Nữ nhân luống cuống mở túi công văn kia ra, các loại giấy tờ như hộ chiếu, thị thực đều ở trong đó.
"Rất tốt, cảm ơn."
Hoàng Hán Phong rất tự nhiên nhận túi công văn, ung dung nói: "Có cơ hội sẽ gặp lại."
Xem ra những nhân vật lớn kia không thích tay dính máu tươi, hơn nữa còn quyết định cho mình rời đi. Có phán đoán này, nam nhân lập tức thoải mái hơn nhiều, giọng điệu cũng mang ý trêu đùa.
"Không có cơ hội."
Nữ nhân trả lời, vẻ mặt thất thố hồi nãy trong mắt nam nhân đã biến thành lạnh lẽo như dao.
Hoàng Hán Phong có phản ứng gần như ngay lập tức, tay phải sờ hông.
Nữ nhân nghiêng người giậm chân, áp sát Hoàng Hán Phong, đồng thời tay phải xẹt qua cổ hắn với tốc độ ánh sáng.
Trong mắt Hoàng Hán Phong tràn đầy vẻ kinh hãi không thể che giấu.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, nữ nhân trông giống nhân viên công sở kia đã cắt cổ hắn.
Ặc ặc!
Nam nhân dùng hai tay che cổ, chậm rãi ngã xuống.
Mộ Dung Thanh Thanh nhẹ nhàng đỡ cơ thể lảo đảo sắp ngã xuống của đối phương, cố gắng làm cho dáng vẻ của nam nhân giống như say rượu, chậm rãi đặt bên một cây cột cạnh gian hàng ở ven đường.
"Thả lỏng, nhất định phải thở đều, hai tay đặt trên vết thương. Đúng, chính là như vậy."
Trong mắt người đi đường, Mộ Dung Thanh Thanh giống như đang dặn dò ông chồng say rượu: "Như vậy ngươi có thể ngắm nhìn thế giới này nhiều hơn một chút."
Hoàng Hán Phong chẳng khác gì con chó sắp chết đuối, liều mạng há miệng nhưng không phát ra được một từ.
"Một trăm triệu chúng ta sẽ không lấy lại."
Mộ Dung Thanh Thanh tiếp tục nói: "Ngươi biến mất, vợ con ngươi sẽ được vinh hoa phú quý. Chọn thế nào, ngươi thông minh hơn ta."
Nói xong nữ nhân buông đối phương ra, sau đó xoay người, nhặt túi công văn lên rồi rời đi.
Nam nhân biết đối phương không cần lừa một kẻ phải chết, vì vậy không giãy giụa muốn hô lên nữa, chỉ liều mạng che cổ, tham lam nhìn người đi đường vội vã chìm trong ánh nắng chiều.
Hắn biết đây là khung cảnh cuối cùng mình có thể nhìn thấy.
Bộp!
Một phút sau, nam nhân ngã xuống đất.
Ở Chiang Mai có rất nhiều người ngoại quốc không có chứng minh thư, không có ghi chép xuất nhập cảnh chết ở ven đường. Vì vậy, cái chết của Hoàng Hán Phong không gây sóng gió.
Không có ai biết thi thể mấy ngày sau bị thiêu hủy như rác này là của ai.
...
Giết chóc vẫn tiếp tục.
Một tiếng sau khi Hoàng Hán Phong nhắm mắt rời khỏi thế gian, hai nam tử châu Á bị vũ khí gây ra vết thương trí mạng vì gặp phải vụ cướp xa lộ.
Các cơ quan chức năng cả Tây lẫn Á đều không coi trọng vụ án này lắm, bởi vì tất cả những giấy tờ có thể chứng minh thân phận của người này đã bị mất hết, hơn nữa từ quần áo của nạn nhân có thể thấy hắn không phải người giàu có gì.
Người nghèo mạng rất rẻ mạt, mệnh hèn tất nhiên không gây nên sóng gió gì.
Trong bảy người trốn khỏi đảo hoang có bốn người thuộc nhóm của Diệp Kế Hoan. Bọn hắn không hề biết những âm mưu lừa lọc đằng sau lần hành động này.
Vì vậy Tô Bình Nam cảm thấy những người này chỉ là tay sai lỗ mãng, không ảnh hưởng tới đại cục. Nam nhân cho bọn hắn một cơ hội lựa chọn.
"Quay về Cảng thành thì tiễn bọn hắn lên đường."
Nam nhân từng dặn dò Tô Nhất Nhị và Hạng Tiểu Bình: "Nếu bọn hắn an phận thủ thường về nhà sinh sống thì để lại cho bọn hắn một con đường."