Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1372 - Chương 1372. Căn Phòng Thuộc Về Mình

Chương 1372. Căn phòng thuộc về mình
Chương 1372. Căn phòng thuộc về mình

Gái điếm vô tình, con hát vô nghĩa.

Câu nói này không đúng hoàn toàn.

Nhưng đối với những người như A Kim, chuyện bỏ tiền bỏ tình cho người khác không phải là không có, nhưng kết cục 90% là không tốt. Vì vậy có đôi khi vô tình vô nghĩa là cách bảo vệ mình.

Những nữ nhân đã trải qua mặt tối của xã hội dần dần chỉ còn lại một mục đích duy nhất.

Cầu tài.

Khuynh gia bại sản vì một nam nhân mới gặp mấy lần, thậm chí chưa từng lên giường không thể hình dung bằng từ ngu ngốc nữa, mà phải dùng từ gà ngu.

Đột nhiên xuất hiện một A Kim khác loại ắt sẽ bị mọi người coi thường. Cũng may tính cách A Kim thuộc kiểu vô tâm vô tư, ý chí kiên cường, nếu không thì chưa chắc nàng có thể tiếp tục làm việc ở tiệm mát xa.

"Gà ngu!"

Tỷ muội Mạn Lệ vui mừng nói: "Mau trang điểm đi, tối nay chúng ta có khách sộp bao trọn."

"Đừng gọi ta là gà ngu, nếu không lão nương đâm mù mắt ngươi!"

A Kim vẫn đanh đá như trước, nghiêm túc phản bác: "Ta tin hắn tuyệt đối không lừa ta."

"Ừ, ừ."

Mạn Lệ hờ hững đáp: "Trước tiên đừng quan tâm tên khốn kia có trả tiền hay không, câu được tên ngốc tối nay mới là điều quan trọng nhất."

Vẻ mặt nữ nhân tràn đầy hưng phấn: "Ngươi đoán xem tên háo sắc sẵn sàng bao trọn tiệm mát xa là ai?"

"Ai?"

A Kim nghi hoặc.

"Nhất định là biến thái! Hộp đêm có nhiều nữ nhân xinh đẹp thì hắn không đi, lại đến nơi này khoe giàu, thế chẳng phải là đầu óc ngu ngốc sao?"

Mạn Lệ giống A Kim đều có nhan sắc bình thường, nhưng trí tưởng tượng cực kỳ phong phú: "Biến thái chưa chắc thích người xinh đẹp, nói không chừng đây là cơ hội cho chúng ta bay lên cành cao làm phượng hoàng thì sao?"

A Kim cũng tán thành.

Bắt cóc, chuyện này không thể kéo dài bởi đêm dài lắm mộng.

Huống hồ đám người Trương Tử Hào còn là tấm sắt cứng, cả Quý Chính Hùng lẫn Diệp Kế Hoan đều không có nhiều kiên nhẫn.

Theo thời gian trôi qua từng phút từng giây, rất nhiều chuyện dần nổi lên mặt nước. Trái ngược với Lương An Kỳ rêu rao, bà hai Lam nữ sĩ của Hà gia khiêm tốn hơn nhiều. Dù là ở Cảng thành hay Hào Giang, chỉ cần nhắc đến Lam nữ sĩ, tất cả những nhân vật nổi tiếng trong tầng cấp cao đều giơ ngón tay cái, thật lòng khen ngợi một câu.

Nữ trung hào kiệt.

Nữ nhân lưu lạc giang hồ từ năm mười bốn tuổi vì gia cảnh sa sút này có sự cứng rắn và can đảm mà nữ nhân bình thường khó sánh bằng.

Nói cách khác, nữ nhân dám đánh cược.

Hiện tại bà cả đã qua đời, xét về mặt pháp luật, Lam nữ sĩ là người vợ hợp pháp duy nhất của Hà tiên sinh.

Đại gia bao phòng 1001 không phải biến thái, mà là một tảng băng lớn. Ánh mắt hắn nhìn ngươi có thể khiến ngươi lạnh thấu xương.

Đây là lời Mạn Lệ thất bại trở về nói với A Kim ăn mặc lộng lẫy.

Ban đầu A Kim không hiểu, cho đến khi nhìn thấy đối phương nàng mới hiểu tại sao Mạn Lệ lại cảm thấy lạnh thấu xương.

Đại kim chủ đã đổi sang nhân viên mát xa rất thoải mái, vẻ mặt bình tĩnh.

"Ngươi là A Kim sao?"

Tô Bình Nam hỏi. Hắn nhìn nữ nhân ăn mặc trang điểm như một con công, khóe môi nở nụ cười hiếm có.

Hạng Tiểu Bình đã kể lại chuyện của Mã Trung, câu chuyện này khơi dậy sự thương cảm của Tô Bình Nam.

Nữ nhân này giống với ảnh chụp mà hắn nhận được. Không xinh đẹp, thậm chí còn có vẻ ngu ngốc. Đây cũng là lý do vì sao đột nhiên hắn lại gặp đối phương.

Diệp Kế Hoan, một nam nhân tiếng tăm lừng lẫy tung hoành Hồng Kông mấy chục năm, vậy mà nguyện vọng cuối cùng lại là đưa cho nữ nhân này một triệu đô la Hồng Kông tiền chạy trốn?

Điều này không hợp lẽ thường.

Nam nhân có tính kiêu hùng, bệnh đa nghi rất nặng. Hắn nghi ngờ nữ nhân này biết điều gì đó, hơn nữa tĩnh quá thì nghĩ tới động, vì vậy mới có chuyến đi đến tiệm mát xa lần này.

"Ông chủ, ta là A Kim, tay nghề của ta rất tốt, rất có lực."

A Kim nhếch môi mỉm cười nịnh nọt, trong lòng vô cùng bồn chồn.

Có thể nói nàng đã gặp vô số người, tuy bị người ta lợi dụng lòng lương thiện, nhưng không ảnh hưởng tới ánh mắt tinh tường của nàng.

Đây là bản lĩnh sở trường giúp nàng mưu sinh tại đây.

Bất kể khách hàng cáu gắt, lạnh lùng, thậm chí biến thái, nữ nhân đều dùng cách của mình dỗ khách vui vẻ, sau đó kiếm được khoản tiền khiến người khác kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên A Kim có cảm giác mình không nhìn thấu nam nhân trước mặt.

Thậm chí nàng cảm thấy mình không thể chắc chắn tuổi của đối phương!

Mới nhìn thì vị Tô tổng trước mặt chỉ hơn hai mươi tuổi, nhìn thêm thì sự trầm lắng ẩn sâu trong con người hắn khiến nữ nhân cảm thấy hắn đã hơn bốn mươi tuổi.

Tô Bình Nam nhìn chằm chằm nữ nhân càng lúc càng bồn chồn, chậm rãi cất lời: "Ngươi đi làm bao lâu rồi?"

A Kim trả lời đúng sự thật: "Mười bốn tuổi ta làm nhân viên mát xa, đến giờ đã gần mười năm rồi."

"Vậy hẳn là ngươi rất hiểu chuyện. Ngươi có biết có một số việc không thể xen vào, bởi vì có đôi khi mạng người thật sự rất rẻ mạt, chớp mắt đã chẳng còn."

Giọng điệu Tô Bình Nam rất hòa nhã.

"Đương nhiên ta biết."

A Kim trả lời rất nghiêm túc: "Từ trước tới giờ ta chưa từng xen vào chuyện của người khác. Ta chỉ muốn kiếm tiền mua một căn phòng thuộc về mình."

"Không thích đánh bạc sao?"

Tô Bình Nam tiếp tục nói: "Rất nhiều nữ nhân bởi vì đánh bạc mà thua hết số tiền mình vất vả tích góp cả đời."

Dường như nam nhân nhớ ra chuyện gì đó: "Có điều gần đây Hà tiên sinh của Hào Giang xảy ra chuyện, nơi đó rất loạn, không đi thì tốt hơn."

"Ta không đánh bạc. Chúng ta thật sự rất vất vả, không nỡ đánh bạc."

Nữ nhân cười cay đắng trả lời, sau đó nhìn nam nhân trước mặt, tỏ vẻ thoải mái nói tiếp: "Ông chủ, ngài thử tay nghề của ta nhé, ta thật sự có thể khiến ngài hài lòng."

Hết chương 1372.
Bình Luận (0)
Comment