Nữ nhân này không biết gì cả.
Tô Bình Nam dời mắt khỏi gương mặt của A Kim. Từ biểu cảm của đối phương hắn có thể khẳng định điều này.
Quá tự nhiên. Khi hắn nhắc đến ba chữ Hà tiên sinh, ánh mắt nữ nhân không hề dao động.
Lừa mình ư?
Một nữ nhân viên mát xa thuộc tầng chót không thể khôn ngoan như vậy.
Tô Bình Nam rất bình tĩnh.
"Ông chủ hãy tin ta. Ta có thể vừa xoa bóp vừa nói cho ngài rất nhiều chuyện. Ngài tới đây chẳng phải vì tò mò bình thường những người như chúng ta có dáng vẻ gì sao?"
A Kim tiếp tục thuyết phục.
"Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Tô Bình Nam thấy hứng thú.
"Ngài không thuộc về nơi này, sẽ không coi trọng những kẻ tầm thường như chúng ta. Vừa nhìn là biết ngài là nhân vật lớn cực kỳ tài giỏi."
A Kim trả lời: "Kéo đại một người trong số các vệ sĩ ra đều là người hung ác. Vì vậy ta cho rằng ngài tới đây để trải nghiệm cuộc sống. Có rất nhiều ngôi sao lớn đến đây, nhưng không ai có khí thế dọa người như ngài."
A Kim nói một tràng không ngừng nghỉ, thậm chí còn hoa tay múa chân.
"Được."
Tô Bình Nam mỉm cười, cắt ngang màn biểu diễn của nữ nhân.
A Kim lập tức mừng rỡ.
Tô Bình Nam biết nữ nhân làm vậy vì kiếm tiền, song ánh mắt nhìn nàng ẩn chứa sự tán thưởng.
Nữ nhân này là một nhân viên biết dỗ khách hàng. Mình không đồng ý mát xa, nàng còn định biểu diễn kỹ năng sở trường của mình. Nhìn nữ nhân hoạt bát, Tô Bình Nam đã cảm nhận được ưu điểm của nữ nhân làm gái điếm từ nhỏ này.
A Kim có sự lạc quan và kiên cường mà người bình thường không có. Hắn đã hiểu phần nào tại sao Diệp Kế Hoan lại đối với nàng đến chết khó quên.
Một nam nhân hành tẩu giang hồ ăn bữa nay lo bữa mai thật ra không kiên cường như vậy. Tô Bình Nam có kinh nghiệm ở thời không kia, cảm thấy đồng cảm.
…
Có một bài hát tiếng Mân Nam tên là Bi ca.
Quý Đổng rất thích.
Xe của hắn là một chiếc Bentley, tuy ít dùng nhưng chỉ cần hắn ngồi lên, trong loa Berlin đắt đỏ sẽ vang lên ca khúc buồn này.
Rất nhiều người đều nói là điềm xấu, nhưng Quý Đổng làm lơ. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì từ đầu đến cuối hắn luôn cho rằng chỉ có bài hát này là ca khúc về tình huynh đệ.
"A Nhân, ngươi theo ta bao lâu rồi?"
Quý Đổng nhìn A Nhân phía đối diện: "Rất nhiều người nói ta vẫn luôn chèn ép ngươi, không cho ngươi lộ mặt. Ngươi có oán hận không?"
"Không."
A Nhân là nhân tài mới nổi hung ác nhất Bắc Quán, vẻ mặt kinh ngạc.
"Quý bá, ngài là người nhìn ta trưởng thành, ngài còn không rõ ta là người như thế nào ư? Sao ta lại oán hận chứ?"
"Ta tin ngươi."
Quý Đổng nhìn A Nhân lộ vẻ căng thẳng, xua tay nói: "Ta quyết định cho ngươi quản lý thêm một số chuyện, nhưng trước tiên muốn nói với ngươi một đạo lý."
Giọng điệu của Quý Đổng đã không còn sự dũng mãnh ngày xưa, mà có chút tang thương: "Đầu đảng không phải là xã hội đen. Muốn làm đầu đảng thì phải bảo vệ lợi ích của các huynh đệ và các hương thân, phải trả giá rất nhiều, phải có nghĩa khí."
"Khi nào hiểu bài hát này, ngươi mới thật sự đạt tiêu chuẩn."
Hai người không nói chuyện nữa, trong xe yên tĩnh chỉ có tiếng hát văng vẳng.
"Người trong giang hồ thân bất do kỷ. Quá khứ tựa như một giấc mộng. Sóng biển xem ta là huynh đệ, tựa như một bài ca buồn."
…
Đại kim chủ đi rồi.
A Kim hơi thất vọng. Đối phương không cho tiền boa, dường như không có hứng thú với vẻ lẳng lơ của nàng, đi rất dứt khoát.
Trong mắt mọi người, vị đại gia vùng khác này chỉ đến trải nghiệm mát xa kiểu Cảng thành mà thôi, chẳng qua hơi rầm rộ.
Nhưng điều khiến A Kim khắc sâu vào ký ức là một câu nói nam nhân để lại trước khi rời đi khiến nàng khó hiểu cùng với nụ cười sâu xa.
"Ngươi rất may mắn. Có lẽ qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai thì sao?"
…
"Boss, nữ nhân này khá thú vị."
Đoàn xe đã cách xa tiệm mát xa hạng xoàng, nhưng trong gương chiếu hậu, A Kim với mái tóc xoăn tít vẫn còn vẫy tay.
"Nàng có sự kiên cường mà người bình thường không có, rất đáng quý."
Tô Bình Nam hoạt động xương cốt, mỉm cười dặn dò: "Diệp Kế Hoan để lại cho nữ nhân này một triệu, hơi ít. Hai triệu đi, bỏ thêm coi như ta boa cho nàng."
"Vâng."
Rebecca gật đầu.
Lão đại sống như khổ tăng, hiếm có chuyện gì khiến hắn vui vẻ thoải mái. Bây giờ bỏ ra một triệu mua một nụ cười của boss không đắt chút nào, rất đáng giá.
"Hẳn là Lam tiên sinh sẽ ra tay với Lương thái thái, cơ hội của ngươi tới rồi."
Tô Bình Nam châm xì gà, thong dong nói: "Lương thái thái là người nội địa, mấy năm nay căn cơ đều nằm trên người Hà tiên sinh, nàng không chống đỡ được, ngươi nhất định phải nắm bắt."
Ánh mắt của nam nhân cực kỳ ngông cuồng: "Cho Cẩm Tú một cơ hội vào sân, như vậy thiên hạ Hào Giang nhất định sẽ có một phần thuộc về chúng ta."
…
Chạng vạng, Cảng thành đón một cơn mưa to dai dẳng.
Chuyện này dẫn tới việc làm ăn của tiệm mát xa càng thêm ảm đạm.
A Kim đợi mấy tiếng mà không có vị khách nào gọi mình, lòng ôm tâm sự nặng nề ra khỏi tiệm.
"Niềm vui bất ngờ á? Lão nương sắp cạp đất mà ăn rồi, không có tiền boa, còn niềm vui bất ngờ cái rắm!"
A Kim vừa oán trách vừa đi vào cây ATM của ngân hàng.
Hai tháng liền nàng không có tiền trả lãi, ngôi nhà nàng vất vả cả đời mới mua được rất có thể sẽ bị lấy mất, nữ nhân rất sợ hãi.
"Tinh!"
Theo âm báo thao tác quen thuộc, nữ nhân ngây người ra đó.
"Không phải mình đang mơ chứ!"
Số dư 2.000.098 tệ khiến nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, giơ tay che miệng. Quả nhiên nam nhân họ Diệp kia không lừa mình!
Không biết vì sao nữ nhân có cảm giác vị nhân vật lớn kia chắc chắn biết số tiền này.
Đúng là niềm vui bất ngờ mà! Trong cơn mưa, A Kim tươi cười như hoa.
Nàng không phải gà ngu.