Cho dù là cuối thập niên 90, sự phân hóa giai cấp ở Cảng thành đã vô cùng nghiêm trọng.
Có không ít thanh niên tài tuấn trong khu ổ chuột ăn nên làm ra, trở thành người thành đạt. Nhưng xét theo tỉ lệ trên số liệu thì số người có thể phá vỡ rào cản giai cấp thật sự khiến người ta kinh ngạc, không rét mà run.
Trong vạn người chỉ có một.
Tấc đất tấc vàng, mấy trăm nghìn hộ gia đình được bố trí trong căn nhà an trí nhỏ hẹp, các thành viên trong gia đình bận rộn kiếm sống hoặc là dứt khoát vò mẻ không sợ nứt, không có hi vọng.
Nơi này là địa bàn, là thiên đường của đám du côn.
Học hành? Làm bác sĩ, làm luật sư?
Vô dụng! Kiếm tiền mới là vương đạo, chém người mới đủ đủ vẻ vang, con đường giang hồ mới là lối tắt duy nhất để đổi đời.
Tư tưởng này gần như là trào lưu trong đám dân nghèo độ tuổi từ mười lăm đến hai mươi. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn đến bốn băng đảng lớn như cá gặp nước.
Dù sao cũng có nhân lực không ngừng gia nhập.
Thiên Minh Tử là một tên côn đồ ra đời ở khu an trí tiêu chuẩn. Ba hắn nghiện rượu, ngoại trừ say như chết mỗi ngày thì chính là đánh con mình. Cả gia đình hắn có năm người, sống trong một căn nhà rộng chưa đầy ba mươi mét vuông, cuộc sống không hề có hi vọng.
Hắn mới mười lăm tuổi nhưng đã bỏ học từ lâu.
Đánh nhau, trộm cắp là chuyện cơm bữa. Để có chỗ dựa vững chắc không bị người ta chém giết, thậm chí Thiên Minh Tử còn gia nhập băng đảng từ sớm.
Tuy nhiên hắn không hề hối hận.
Hắn đủ ác, cũng rất thông minh.
Hiện tại hắn đã có mấy tên đàn em. Hắn bán truyện tranh 18+ và thuốc lá cho trong một trường học ở Loan Tử. Mặc dù phải cống nạp cho đại ca của mình một ít, nhưng thu nhập không tồi, ít nhất có thể giúp mẹ và người chị gái hiếu học có cuộc sống tốt hơn.
Hôm nay Thiên Minh Tử vô cùng kích động, bởi vì cuối cùng hắn đã đợi được cơ hội mà ngay cả trong mơ hắn cũng cầu nguyện.
Đó là làm việc cho băng đảng.
Hắn không sợ nguy hiểm, bởi vì càng nguy hiểm lại càng có thể xuất đầu!
…
Ánh đèn ấm áp mờ tối, âm nhạc bùng nổ, nam nữ lắc lư điên cuồng, mùi rượu tràn ngập trong không khí.
Cmn đây mới là cuộc sống!
Đây là lần đầu tiên Thiên Minh Tử đặt chân vào quán bar ZT.
"Đừng nhìn đông ngó tây. Lát nữa vào trong, lão đại hỏi ngươi cái gì thì ngươi trả lời cái nấy, trả lời đúng sự thật."
Đại ca của Thiên Minh Tử là lão Cơ nghiêm túc dặn dò: "Ta vẫn luôn coi trọng thằng nhóc ngươi. Nhưng bang chủ coi trọng quy củ, ngươi đừng làm hỏng việc, nếu không ta cũng toi đời."
"Cảm ơn Cơ ca đề bạt."
Thiên Minh Tử nịnh họt lão Cơ: "Ta nhất định sẽ làm việc đàng hoàng, như vậy thì Cơ ca ngươi cũng có thể diện."
Nói đùa thì nói đùa, nhưng rõ ràng là Thiên Minh Tử đã trở nên nghiêm túc.
Bởi vì người hắn phải gặp ngày hôm nay là bang chủ ngang ngược nhất Hòa Ký!
Phi Cơ.
Hiện tại Phi Cơ là thần tượng của đám lưu manh tầng chót Hòa Ký.
Chuyện đề tên bảng vàng khiến tất cả đám lưu manh đều quỳ bái. Hơn nữa, hắn làm việc rất cay độc nhưng ra tay hào phóng. Có thể nói uy vọng của Phi Cơ gần như đạt đến đỉnh điểm.
So với Phi Cơ thì vị thế của hai bên cách nhau một trời một vực.
Ngay cả Cơ ca còn không có cơ hội gặp đối phương. Thiên Minh Tử biết cơ hội này rất hiếm có.
…
"Nghe nói ngươi rất thông minh?"
Phi Cơ dựa vào chiếc sofa bằng da thật trong phòng bao, điếu xì gà to bằng ngón tay tỏa ra làn khói xanh nhạt. Dưới ánh đèn mờ tối, sắc mặt hắn không nhìn ra vui buồn.
"Vâng, lão đại."
Cơ ca không đủ tư cách ngồi xuống, chỉ có thể đứng bên cạnh, khom lưng trả lời: "Thằng nhóc này có thể tóm gọn hai trường học, ánh mắt rất tốt."
"Bưng trà uống đi."
Phi Cơ cười híp mắt, gật đầu với Cơ ca, đồng thời ném cho đối phương một xấp tiền dày: "Để ta nói riêng với hắn vài câu."
Thiên Minh Tử đứng thẳng lưng ở bên cạnh như lính duyệt binh, trong lòng thán phục.
Một xấp tiền kia ít nhất cũng phải hai trăm nghìn!
Phi Cơ ca thật lợi hại! Nhìn khí thế của người ta kìa, quá ngầu!
Trong lòng thiếu niên ngùn ngụt lửa nóng.
Cơ ca khom người đi ra ngoài. Trong phòng bao rộng lớn chỉ còn lại Phi Cơ và mấy hán tử bưu hãn. Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
"Thông minh vẫn chưa đủ. Ngươi có thể nhẫn nhịn cỡ nào, liệu có bán đứng ta không?"
Phi Cơ nhìn thiếu niên lộ rõ dã tâm trong mắt, lạnh lùng cất lời: "Bởi vì ta muốn ngươi làm chuyện rất nguy hiểm. Ngươi có đồng ý không?"
"Đồng ý. Ta rất kín miệng."
Thiên Minh Tử trả lời ngay, mắt đỏ ngầu: "Cho dù lão đại bắt ta giết người, ta tuyệt đối không từ chối."
Phi Cơ cười to.
"Giết người?"
Nam nhân lắc đầu: "Yên tâm đi, ta có người làm chuyện này rồi, không dùng đến ngươi."
Phi Cơ đứng dậy, nói nhỏ một con số bên tai đối phương: "9527."
"Gì cơ?"
Thiên Minh Tử mờ mịt.
"Nếu ngươi có thể giữ được con số này trong nửa tiếng, thì ta cho ngươi cơ hội xuất đầu."
Sắc mặt Phi Cơ lạnh như băng, xoay người ra khỏi phòng bao.
Một giây sau, tiếng rên đau đớn và tiếng kêu thảm thiết vang lên phía sau nam nhân, nhanh chóng bị tiếng nhạc ồn ào che lấp.
"Khụ! Khụ! Khụ!"
Thiên Minh Tử co quắp cả người, liên tục nôn ra máu tươi. Hai nam tử đô con mặc vest đen vẫn lạnh lùng như người máy, liên tục đánh vào bụng hắn.
Đối phương hoàn toàn mô phỏng theo phương pháp của cảnh sát.
Bụng được lót một miếng bìa cát tông dày, như vậy sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào.
"Con số bao nhiêu?"
Một hán tử hỏi với vẻ mặt dữ tợn: "Nói ra thì chúng ta sẽ dừng tay. Ngươi đã chịu đựng lâu như vậy, khoản tiền chữa trị năm trăm nghìn cũng đủ cho ngươi xõa một thời gian rồi."
Thiên Minh Tử kiệt sức ngẩng đầu lên: "Ta không biết, đánh chết ta coi như ngươi giỏi."
Đủ kiểu tra tấn trong nửa tiếng trái lại còn khơi dậy tính hung ác trong người Thiên Minh Tử.
"Phì!"
Trên gương mặt non nớt của Thiên Minh Tử toàn là vẻ điên cuồng không hợp tuổi: "Lão tử mạng hèn từ nhỏ. Tiếp tục đi!"