"Quá điên!"
Tô Bình Nam vẫn luôn chú ý tới tiến triển trong phòng bao. Hắn giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy, dụi tắt đầu thuốc lá rồi nói với Phi Cơ: "Tên nhóc này được đấy, giao việc này cho hắn đi." Nam nhân đứng dậy: "Đủ ác, cho hắn xuất đầu."
…
Thiếu niên mang nét mặt điên cuồng, vẫn cắn chặt môi.
Nhưng người tinh mắt đều nhìn ra tinh thần của Thiên Minh Tử đã hoảng hốt, hoàn toàn dựa vào nội tâm cố chấp và điên cuồng để chống đỡ.
"Thả hắn ra đi."
Phi Cơ đi vào cửa, nhìn vẻ mặt quật cường hung ác của Thiên Minh Tử bằng ánh mắt tán thưởng.
"Tiểu tử được đấy."
Phi Cơ châm một điếu xì gà rồi ném cho Thiên Minh Tử đang chầm chậm đứng dậy: "Xì gà Havana, nghe nói là được cuốn trên đùi thiếu nữ. Mùi vị không tệ, nếm thử đi."
"Cảm ơn Phi Cơ ca."
Thiên Minh Tử lau vết máu ở khóe miệng, sau đó nhận xì gà, học theo dáng vẻ của đối phương rít một ngụm lớn. Kết quả là mùi thuốc nồng đậm khiến một kẻ lần đầu tiên hút xì gà như hắn ho sặc sụa.
Mọi người cười to.
Thiên Minh Tử nào còn dáng vẻ quật cường như vừa nãy. Hắn cười xấu hổ. Có điều từ tiếng cười hắn không nghe thấy sự châm chọc, mà là tiếng cười đón nhận.
Một hán tử vừa mới đánh nhau với Thiên Minh Tử đưa cho hắn một ly Whisky, giọng điệu cũng tôn trọng hơn nhiều: "Tiểu tử, ngươi là người duy nhất trong bốn người chống đỡ được. Uống chút rượu đi, sẽ thấy dễ chịu hơn đấy."
Rượu mạnh quý giá, xì gà đắt đỏ.
Trong giang hồ rất nhiều chuyện thẳng thắn như thế đó, chống đỡ được thì tiền đồ như gấm.
"Cảm ơn Bạo Long ca."
Thiên Minh Tử rất thông minh, không trách đối phương vì chuyện vừa nãy, vẫn hết mực cung kính.
"Thiên Minh Tử, chưa đủ mười năm tuổi đúng không?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Phi Cơ ra lệnh cho mấy người Bạo Long canh cửa, sau đó mới hạ giọng nói: "Có biết Next Magazine không?"
"Biết."
"Next Magazine có một công xưởng ở Sa Điền, bên trong có hai trăm nghìn cuốn tạp chí. Ta yêu cầu ngươi thiêu hủy chúng trong buổi tối ngày hôm nay, không được giữ lại bất kỳ cuốn nào."
Phóng hỏa.
Thiên Minh Tử lập tức hiểu ra tại sao Phi Cơ lạ chọn mình.
Tuổi của mình.
Theo luật pháp hiện hành của Cảng thành, thiếu niên dưới mười sáu tuổi không cần chịu trách nhiệm hình sự về chuyện này, khả năng cao là vào trại cải tạo.
"Không thành vấn đề."
Thiên Minh Tử trả lời.
"Nếu như bên trong có người thì xử lý thế nào?"
Phi Cơ nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt: "Ngươi có từ bỏ vì sợ hãi không?"
Thiên Minh Tử lộ ra biểu cảm quyết tuyệt không hợp với tuổi tác: "Sẽ không. Lão đại yêu cầu ta đốt những cuốn tạp chí kia, vậy thì cho dù bên trong có thiên vương lão tử, ta cũng đốt chúng."
"Tốt."
Phi Cơ nâng ly: "Còn một câu hỏi cuối cùng. Sự việc sẽ rất ầm ĩ, ắt phải có người gánh vác hậu quả. Vì vậy ta muốn ngươi không được trốn, mà phải gánh chịu."
"Không thành vấn đề."
Nét mặt Thiên Minh Tử kiên định. Đừng nói là vào trại cải tạo hai năm, chỉ cần có thể xuất đầu thì dù phải ngồi tù năm năm tám năm hắn đều đồng ý. Dù sao mình vẫn còn trẻ, còn nhiều thời gian.
"Hai năm, ở trong trại cải tạo tối đa hai năm, khi ra ngoài ta sẽ nâng đỡ ngươi thượng vị."
Phi Cơ hứa hẹn.
"Một triệu phí an gia. Ngươi còn cần ta giúp gì không?"
"Không."
"Vậy cụng ly."
Thiên Minh Tử uống một hơi cạn sạch ly Whisky!
…
Sa Điền ánh lửa ngập trời khiến tiếng còi cứu hỏa vang khắp nửa Cảng thành.
Hai trăm nghìn cuốn tạp chí Next Magazine chồng chất trong nhà kho bị cháy rụi, may mắn duy nhất là hai bảo vệ trực đêm đã thoát ra ngoài.
Kẻ phóng hỏa là một thiếu niên mười lăm tuổi, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là sợ chết khiếp.
"Xảy ra chuyện gì?"
Bành Việt dẫn đầu đội phòng chống tội phạm vội vàng chạy tới, nhíu mày nhìn Thiên Minh Tử đang ôm đầu.
"Đêm hôm khuya khoắt ngươi chạy đến Sa Điền làm gì?"
"Bạn gái ta sống ở Sa Điền. Ta rảnh rỗi, vốn định bắn pháo hoa chúc mừng sinh nhật nàng chứ không phải cố ý. Sếp à, xin ngài tha cho ta."
Thiếu niên chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, giọng điệu thảm thương khó tả.
Sếp Bành thở dài.
Thời buổi này băng đảng làm việc ngày càng bí mật, bắn pháo hoa vào giờ này á?
Có quỷ mới tin.
...
Sự việc bắt đầu lên men.
Lê mập ở dinh thự Thâm Thủy Bộ là người đầu tiên nhận được cuộc gọi. Khi bắt máy hắn lập tức nổi trận lôi đình. Nhưng mới vừa đặt điện thoại xuống, vẻ mặt hắn lập tức khôi phục bình tĩnh.
Lê mập không xót hai trăm nghìn cuốn tạp chí bị đốt cháy. Lam tiên sinh luôn hào phóng, tuyệt đối không để mình thiệt, nhưng ngày mai không thể phát hành scandal của Hà Quân Hà thái tử thì sợ là đối phương sẽ không vui...
Lê mập nghĩ tới nghĩ lui, quyết định cho người tăng ca làm việc, trước tiên in mấy nghìn cuốn phát hành theo yêu cầu của Lam tiên sinh.
Lúc này Lê mập không biết rằng hắn vẫn bị cuốn vào ân oán nhà giàu của Hà gia đứng đầu Hào Giang.
Hoặc giả hắn cho rằng so với Lương An Kỳ, Lam thái thái không đáng nhắc tới.
Tút tút...
Lê mập hơi bực bội vì không gọi điện được cho công xưởng. Nam nhân hùng hổ đi thay quần áo, dự định đích thân đi một chuyến.
"Lão đại, Lê mập ra ngoài rồi, không dẫn theo Đồng Phi."
Ngay khi chiếc xe Mercedes màu đen của Lê mập chạy ra khỏi dinh thự, một chiếc xe van đã đậu sẵn ven đường cũng đi theo.
…
"Rốt cuộc không nhịn được nữa."
Sau khi Lam Quỳnh Anh nhận được tin tức, phản ứng hoàn toàn khác Lê Mập. Nữ nhân đã trải qua biết bao âm mưu lừa lọc mới có ngày hôm nay, trực giác mách bảo nàng vụ phóng hỏa không phải trùng hợp, chắc chắn có bóng dáng của Lương An Kỳ.
"Thú vị đấy. Lương An Kỳ, ngươi vĩnh viễn không hiểu có một số việc càng làm thì càng lộ nhiều sơ hở."
Nữ nhân cười gằn: "Ngươi ngoan ngoãn không ra tay thì còn có cơ hội bình an phú quý. Bây giờ ngươi đã muốn tranh thì ta sẽ khiến ngươi xuống địa ngục."