Lam tiên sinh biết cho dù đối phương có thất bại thảm hại, vì thể diện và sản nghiệp của Hà gia, nàng phải đảm bảo cho mẹ con đối phương một cuộc sống giàu có ưu việt. Vậy mà đối phương lại phản kích, trái lại còn cho nàng một cơ hội đóng đinh đối phương.
Xúi giục trẻ vị thành niên phóng hỏa, tội danh này đủ đề bỏ tù Lương An Kỳ. Lam tiên sinh không tin Lương An Kỳ có thể làm kín kẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào liên quan đến mình.
Nữ nhân bấm một số điện thoại.
"Tối nay Sa Điền có một vụ hỏa hoạn, ngươi hãy giúp ta tìm ra kẻ đứng sau tên tiểu tử phóng hỏa kia."
Giọng điệu của nữ nhân có vẻ lạnh lùng khó tả: "Ta chắc chắn trăm phần trăm kẻ đứng sau là Lương An Kỳ. Ta cần ngươi giúp ta một tay."
"Được."
Một giọng nam điềm tĩnh trả lời rất dứt khoát, sau đó cúp máy.
…
Trần Văn Hoa.
Giới tính nam, một trong những đại diện có năng lực nhất của tổ trọng án Cảng thành. Nam nhân làm việc trầm ổn, bản lĩnh rất mạnh, là người có khả năng tiếp nhận vị trí của Lý Vân Bân ở Lục Phiến Môn nhất.
Đáng tiếc, ông trời lại không công bằng với hắn. Sau lần khám sức khỏe cuối cùng, nam nhân bốn mươi tám tuổi này phát hiện mình có một khối u trong não.
Ác tính.
Cái nhìn của nam nhân rất thoáng. Không phải chỉ có một lần chết thôi sao? Sống đến bây giờ đã lời lắm rồi.
“Sếp Lý, tìm ta có chuyện gì?”
Trần Văn Hoa đã sắp về hưu bước xuống cầu thang, đột nhiên nhìn thấy ông chủ cũ của mình đang ngồi một mình trong xe với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta đến thăm ngươi một chút.”
Lý Văn Bân bước xuống xe, đưa cho đối phương một điếu thuốc lá: “Cũng xem như tìm người giúp ta một việc.”
Mặc dù bác sĩ đã cấm không cho Trần Văn Hoa sử dụng bất kỳ một loại chất kích thích nào như là rượu bia thuốc lá, nhưng nam nhân dường như vẫn không chấp nhận.
Dù sao cũng là một lần chết, sống được mấy ngày thì hay mấy ngày.
Đây là suy nghĩ chân thực của Trần Văn Hoa.
“Tốt như vậy sao? Nghe nói ngươi vẫn luôn hoạt động, muốn leo lên chức sếp lớn. Bây giờ còn có thời gian đến thăm cấp dưới cũ sắp chết như ta, xem ra sự việc nhất định không nhỏ.”
Người sắp chết nói chuyện đương nhiên không có nhiều kiêng kỵ. Trần Văn Hoa nói chuyện rất thẳng thắn.
“Nhưng ngươi vẫn còn có điểm tốt, đó chính là giữ lời, có chút nhân tính. Nói đi, cần ta giúp ngươi làm gì, cũng xem như lưu lại một nhân tình cho vợ và con của ta.”
“Có một thiếu niên mười lăm tuổi phóng hỏa ở Sa Điền.”
Lý Văn Bân vẫn không thèm để ý đến cấp dưới châm chọc, nghiêm túc nói: “Ta hoài nghi người chủ mưu sau lưng hắn chính là Lương An Kỳ. Ta bảo ngươi phụ trách vụ án này, nghĩ cách bắt hắn mở miệng.”
“Lương An Kỳ?”
Trần Văn Hoa cau mày: “Người mất tích chết rồi à?”
“Ngươi đoán không sai. Nếu không, bà cả và bà tư cũng không quậy đến tình trạng như lúc này. Nhưng tài sản trăm tỷ mà, ai cũng phải đỏ mắt.”
Lý Văn Bân cũng không phủ nhận, nói thẳng ra mục đích của mình: “Ta tìm ngươi bởi vì ngươi sắp chết. Điều lệ của những người kia sẽ không quản được ngươi. Ngươi cũng không còn tha thiết chuyện gì nữa, có thể làm thoải mái.”
“Thứ hai, cả đời này ngươi không cần kiếm tiền làm gì nữa. Lam tiên sinh tuyệt đối sẽ trả một số tiền rất lớn, coi như làm áo cưới cho cháu gái vậy.”
“Cũng là đạo lý đó thôi, nhưng ta ghét nhất cái kiểu suy nghĩ cho ta của ngươi.”
Trần Văn Hoa cười lạnh: “Ngươi cũng có chỗ tốt mà. Trong tay Lam phu nhân có nhân mạch của đổ vương, có tác dụng rất lớn trong việc giúp ngươi làm sếp lớn.”
“Dối trá.”
Giọng điệu nam nhân có chút bất mãn nhưng vẫn gật đầu: “Để ta triệu tập các anh em một lần. Nhớ kỹ, nhân tình này ngươi không chỉ nợ ta mà còn nợ bọn hắn.”
“Được.”
Lý Văn Bân gật đầu: "Ta sẽ chăm sóc cho bọn hắn. Nhớ là không từ thủ đoạn để thiếu niên kia mở miệng.”
“Tra tấn bức cung thôi mà, đâu cần phải né tránh.”
Trần Văn Hoa lạnh lùng trả lời: “Không cần phải lập đền thờ đâu. Chờ tin tức của ta.”
Trong bóng tối, hai người chia tay.
…
Mắt lão Lê mập không tốt, cho nên hắn lái xe không nhanh. Sau khi tiến vào đường hầm, một chiếc xe tải màu đen đang chạy đột nhiên chuyển hướng.
Răng rắc.
Tiếng ma sát kim loạn rợn người vang lên.
Lão Lê mập thắng gấp, cả người thiếu chút đụng phải kính chắn gió đằng trước.
“Mẹ kiếp.”
Tính tình của nam nhân tài sản không ít này đương nhiên không tốt. Hắn đã va chạm với một chiếc xe tải mà chỉ có người nghèo mới lái. Lão Lê mập tức giận mắng một câu, sau đó bước xuống xe, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết quy tắc giao thông không? Có biết lái xe không?”
Cửa xe tải đột nhiên mở ra. Ba nam nhân cường tráng đeo mặt nạ đen thoăn thoắt như báo săn chui ra, bao vây lão Lê mập, ánh mắt hung ác mà lạnh lùng.
Tiếng mắng chửi của lão Lê mập đột nhiên dừng lại, giống như một con vịt bị bóp cổ.
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.”
Kỹ năng thay đổi khuôn mặt của lão Lê mập có thể so sánh với những bậc thầy thuật đổi mặt địa phương ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh, lập tức chuyển sang nịnh nọt.
“Muốn nhiều chuyện cũng phải nhìn rõ đối tượng.”
Giọng điệu của hán tử cầm đầu rất lạnh, không vì thái độ của lão Lê mập mà thay đổi.
“Nhất định, nhất định.”
Lão Lê mập cúi đầu khom lưng làm ra vẻ mình đã hiểu, mồ hôi lạnh lập tức rịn ra đầy trán
Bộp!
Gã hán tử cầm đầu lên gối một cái, khiến cho cơ thể thiếu rèn luyện của lão Lê mập cong thành hình con tôm, sau đó hắn dậm chân nắm lấy tóc của đối phương.
“Có một số người không biết sợ, cho nên cần phải lưu lại một kỷ niệm. Nhớ kỹ, nếu còn như vậy nữa, ta nhất định sẽ giết ngươi.”
Dứt lời, cổ tay nam nhân khẽ đảo. Một con dao sắc bén lóe lên hàn quang xuất hiện.
Vung dao, tiếng hét thảm của lão Lê mập vang vọng cả đường hầm.
Chiếc xe tải đi rồi, sắc mặt lão Lê mập đang ôm chặt tai trái của mình trắng bệch. Máu màu đỏ nhỏ xuống mặt đường hắc ín. Đối phương đã cắt một tai của hắn.