“Đã bao lâu rồi Lương tiên sinh không đến nơi này uống rượu?”
Vịnh Đồng La, phố Diệu Hoa.
Trong một quán rượu cực kỳ riêng tư, Rebecca lắc lư ly rượu, nhìn chất lỏng màu đỏ qua chiếc ly thủy tinh trong suốt, mỉm cười hỏi.
“Đã rất lâu rồi.”
Lương An Kỳ nhìn hoàn cảnh yên tĩnh chung quanh, tâm trạng thả lỏng không ít.
“Phóng hỏa Sa Điền, còn có thứ này xem như thành ý hợp tác của ta.”
Rebecca búng tay một cái, một cái hộp được gói một cách tinh xảo trịnh trọng đặt lên bàn trước mặt hai người.
Lương An Kỳ lần đầu tiên nở nụ cười thật vui vẻ: “Không ngờ Chung tiểu thư làm việc nhanh như vậy. Đốt rất hay, ta rất thích.”
Nữ nhân mở cái hộp gỗ trước mặt.
Một giây sau, tiếng kinh hô đột nhiên vang lên trong quán rượu yên tĩnh.
Lương An Kỳ kịp phản ứng vội bịt kín miệng, cố gắng nuốt tiếng kinh hô xuống, nhưng ánh mắt nữ nhân nhìn Rebecca tràn ngập vẻ khó tin.
Trong chiếc hộp gỗ tinh xảo, một cái tai đột nhiên xuất hiện. Nhìn vết máu chung quanh, hiển nhiên là vừa mới cắt xuống không lâu.
Rebecca cũng đang cẩn thận quan sát đối phương.
Dưới cái nhìn của nàng, người thành đại sự phải đủ hung ác.
Đây không phải là một lần thăm dò của Rebecca sao? Nếu nữ nhân ngay cả cái này cũng không tiếp nhận được, thì khi đối mặt với Lam Quỳnh Anh, nàng sẽ không có hy vọng lật bàn. Rebecca sẽ đề xuất với lão đại thay đổi phương pháp khác nhúng tay vào ngành công nghiệp cờ bạc ở Hào Giang. Dù sao không ai đặt cược vào bên thua cả.
“Lão Lê mập vẫn luôn bôi nhọ ngươi. Nếu hắn không nghe lời, vậy thì lấy nửa cái tai của hắn thôi.”
Thái độ của Rebecca rất ung dung.
“Gần đây hắn bôi nhọ ta, ngươi làm như vậy chẳng phải sẽ khiến cho tất cả mọi người hoài nghi ta sao?”
Lương An Kỳ lắc đầu, thái độ khôi phục lại bình thường.
“Không thể nào. Chứng cứ đâu?”
Rebecca giang hai tay, tiếp tục nói: “Tám năm trước, Hà tiên sinh và Diệp đổ vương chiến một trận, vô số người liên lụy vào. Tất cả mọi người đều biết chuyện này, nhưng ai có thể làm gì được Hà tiên sinh?”
“Ngươi muốn quản lý gia sản, không bá đạo thì làm sao phục chúng?”
“Ngươi nói chuyện hợp tác như thế nào đi.”
Lương An Kỳ đóng cái hộp lại, giọng điệu tập trung: “Nói cho ta biết rốt cuộc ngươi muốn cái gì mới bằng lòng toàn lực giúp ta?”
“Cổ phần Úc Ngu, quyền sở hữu một sòng bài.”
Rebecca nhìn nữ nhân trước mặt có thể mặt không đổi sắc cất kỹ hộp gỗ, ánh mắt không khỏi sáng lên, chậm rãi nói ra mục đích của mình.
“Chúng ta muốn ra trận ở Hào Giang.”
…
Thiên Minh Tử rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lão đại lại muốn khảo nghiệm mình trước rồi mới giao việc cho mình làm.
Bởi vì cảnh sát nghiêm hình bức cung.
Ban đầu, tất cả đều bình thường.
Ghi chép, hỏi cung, cảnh sát dường như muốn xem vụ phóng hỏa này như một sự cố ngoài ý muốn. Mãi cho đến khi một người tên Trần Văn Hoa tiếp nhận, mọi thứ mới thay đổi.
Trong căn phòng thẩm vấn nhỏ hẹp, dưới ánh đèn chiếu thẳng vào mặt, Trần Văn Hoa lên tiếng: “Tuổi tác của ngươi còn chưa đủ ngồi tù. Cho dù có ở trong trại giáo dưỡng mấy năm cũng không có việc gì.”
Giọng điệu của nam nhân vô cùng tà ác: “Nhưng ta cam đoan mấy ngày nay ngươi nhất định sẽ rất khó nhịn.”
“Sếp, ngươi nói gì ta nghe không hiểu.”
Thiên Minh Tử bị ánh sáng mạnh chiếu vào rất không thoải mái, lắc đầu giả ngu.
“Sự việc không đơn giản như vậy đâu. Ngươi như thế nào, ta biết rất rõ.”
Trần Văn Hoa mỉm cười: “Kim chủ sau lưng ngươi dám dùng ngươi, chứng tỏ người đó tin tưởng ngươi. Để ta xem xương cốt của ngươi cứng cỡ nào.”
Dứt lời, hắn gật đầu về phía camera, lập tức camera lắp ở góc mái quay sang hướng khác.
“Đánh, đánh cho đến khi hắn nói thì dừng, không cần nhẹ tay.”
Trần Văn Hoa đốt một điếu thuốc lá khoan thai ngồi xuống: “Chỉ cần đừng lưu lại vết tích quá rõ ràng, bất luận xảy ra việc gì ta cũng sẽ chịu trách nhiệm. Dù sao ta cũng không sống được bao lâu nữa.”
“Ta hiểu rồi, sếp.”
Đám người này theo Trần Văn Hoa đã nhiều năm, ai nấy đều có chút giảo hoạt. Lúc đến đây, sếp đã nói rất rõ ràng, đây chính là trải đường cho tương lai của mình, ra tay tất nhiên không cần lưu tình.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
…
“Người tiếp nhận là Trần Văn Hoa của tổ trọng án. Ba tháng trước, người này mắc bệnh ung thư, đã xin nghỉ phép rất lâu. Lần này đột nhiên được điều đến phụ trách vụ án, xem ra Lam tiên sinh quyết định muốn Thiên Minh Tử mở miệng cắn người.”
Phi Cơ cung kính báo cáo lại tin tức không sót một chữ cho lão đại của mình.
Hắn biết mấy chuyện lục đục với nhau như thế này hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. Cho nên, hắn cực kỳ cẩn thận, không dám bỏ sót bất kỳ tin tức nào.
“Là thủ pháp của Lam tiên sinh.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Nếu đối phương không phản ứng mới là bất thường. Phi Cơ, ngươi cảm thấy thiếu niên đó có trụ được hay không?”
“Rất khó.”
Phi Cơ suy nghĩ mấy phút rồi trả lời: “Trần Văn Hoa là thần thám có tiếng ra tay độc ác. Rất nhiều mãnh long trong giang hồ qua tay hắn đều bị hắn thần phục.”
“Ta thấy chưa chắc.”
Tô Bình Nam đưa ra ý kiến khác biệt: "Ánh mắt của tiểu tử kia rất kiệt ngạo, ta thích ánh mắt đó.”
Một người sắp chết đương nhiên thoải mái, cho nên người đó sẽ có chút nguy hiểm.
Tay trái gõ xuống mặt bàn, nam nhân nói tiếp: “Lần này, Hòa Ký không cần ẩn nấp quá sâu. Nhúng tay vào ngành công nghiệp cờ bạc Hào Giang là mộng tưởng của các băng đảng Cảng thành. Lý do này rất nghe hợp tai. Cho nên, ngươi có thể sai người đi làm mấy công việc ngoài mặt. Tối thiểu cũng để cho những người kia biết kiêng nể.”
Phi Cơ gật đầu.
“Không sợ nhất vạn nhất chỉ sợ vạn nhất. Làm tốt chuẩn bị cho tình huống Thiên Minh Tử khai ra.”
Nam nhân tháo chiếc chiếc Rolex trên cổ tay ném cho Phi Cơ: “Nếu Thiên Minh Tử cầm cự được, đưa cái này cho hắn. Ngày sau thiếu niên này rất khó lường.”
Phi Cơ kinh ngạc.
Hắn biết lão đại khá thưởng thức sự cứng cỏi của thiếu niên kia nhưng cũng không ngờ Tô Bình Nam lại coi trọng như vậy. Điều này khiến cho hắn hơi ghen tỵ.