“Đây thật sự là chuyện ngoài ý muốn mà. Không có ai bảo ta đi phóng hỏa cả. Về phần Lương An Kỳ mà các ngươi nói, ta chưa từng gặp bao giờ.”
Một tiếng trôi qua, trong phòng thẩm vấn, Thiên Minh Tử nằm trên nền đất lạnh, mắt đã mất đi thị lực nhưng vẫn cố gắng chống đỡ. Tuy nhiên, giọng nói của hắn đã yếu như muỗi, hiển nhiên khó mà chống đỡ tiếp.
“Đừng đánh nữa.”
Nhìn Thiên Minh Tử đã ngất đi, trợ lý của Trần Văn Hoa là A Trí lật mí mắt của thiếu niên, thấy đồng tử đã giãn ra, đồng thời tia máu tràn ngập, liền nói: “Nội tạng đã chảy máu. Nếu tiếp tục đánh nữa, hắn sẽ chết.”
Trần Văn Hoa cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cấp dưới của hắn ra tay nặng bao nhiêu hắn biết rất rõ. Một thiếu niên mười lăm tuổi lại có thể chống cự lại những kẻ già đời sao?
“Nhất định phải bắt hắn mở miệng.”
Xoa cằm, Trần Văn Hoa nheo mắt nói: “Các ngươi ra ngoài đi, để ta một mình.”
Biểu hiện của nam nhân rất âm tàn: “Ta không tin một người lại không sợ chết. Các ngươi theo ta nhiều năm như vậy, để ta làm chút chuyện cuối cùng cho các ngươi.”
Trần Văn Hoa dốc nước lạnh vào mặt Thiên Minh Tử đang hôn mê, giúp cho hắn tỉnh lại. Nhìn Trần Văn Hoa ngồi xổm trước mặt mình, thiếu niên thở hổn hển lên tiếng: “Sếp, ngươi có đánh chết ta, ta vẫn câu nói đó, lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Thật sao?”
Trần Văn Hoa cười lạnh, dùng sức đè lên phần gan của thiếu niên.
“Có phải có cảm giác giống như bị kim châm không?”
“Vâng.”
Phần bụng dưới truyền đến cơn đau kịch liệt khiến cho sắc mặt của Thiên Minh Tử trắng bệch. Hắn thành thật trả lời vấn đề của đối phương.
“Bởi vì gan của ngươi đang có triệu chứng bị vỡ.”
Trần Văn Hoa nói tiếp: “Nếu ta tiếp tục đập vào bộ phận này của ngươi, gan của ngươi sẽ càng bị vỡ nhiều hơn. Chưa đến một tiếng, ngươi sẽ chảy máu dẫn đến bị sốc, thậm chí là tử vong.”
Khi nói chuyện, Trần Văn Hoa không dừng lại động tác ấn vào gan của đối phương. Từng cơn đau nhức tiếp theo khiến mắt Thiên Minh Tử như biến thành màu đen.
“Ngươi sẽ không làm như thế.”
Thiên Minh Tử cười lớn: “Ngươi là cảnh sát, giết chết ta, xem ngươi kết thúc như thế nào?”
“Tiểu tử ngươi rất có khí phách.”
Trần Văn Hoa chỉ vào đầu của mình: “Nơi này ta có khối u, bác sĩ nói ta nhiều nhất cũng chỉ sống được có hai tháng. Ngươi nói ta có dám hay không?”
Bệnh tình khiến cho Trần Văn Hoa có chút suy yếu. Nam nhân ngồi xổm trước mặt thiếu niên, chưa được mấy phút mà đầu óc đã có chút choáng váng. Điều này càng khiến cho hắn hung dữ hơn.
“Ta đếm đến ba, cơ hội chỉ cho ngươi lần này.”
Trần Văn Hoa cười gằn: “Chỉ cần ngươi khai ra người chỉ thị cho ngươi làm việc chính là Lương An Kỳ, ta có thể đảm bảo ngươi không có việc gì, còn lập tức đưa ngươi đến bệnh viện.”
“1…2…”
Trần Văn Hoa sắc mặt dữ tợn đếm rất chậm. Điều này mang đến cho Thiên Minh Tử áp lực rất lớn. Biểu hiện của thiếu niên dần dần trở nên điên cuồng. Hắn biết mình không nói rất có thể sẽ chết, nhưng nếu như nói…
Hắn cũng sẽ chết.
“3.”
Trần Văn Hoa nhìn thiếu niên đang cắn chặt môi trước mặt, cười lạnh: “Mẹ kiếp, ngươi nhất định phải chết.”
Dứt lời, nam nhân đứng dậy, đá thẳng một cước vào bụng của đối phương.
Hai lần, ba lần, Trần Văn Hoa không lưu tình chút nào.
Trong phòng thẩm vấn chỉ có tiếng thở hổn hển của nam nhân cùng với tiếng kêu thảm thiết đau đớn của thiếu niên.
…
“Lam tiên sinh, thật xin lỗi, ta muốn rời khỏi.”
Lão Lê mập đã sợ vỡ mật. Hắn thậm chí không lựa chọn báo án, một mình ôm một tai đến bệnh viện. Cảnh sát là do bệnh viện báo án mới chạy đến.
Nhưng lão Lê mập không phối hợp. Hắn rất thông minh đổ hết chuyện này cho việc bị cướp. Sau khi băng bó trị liệu xong, lúc này lão Lê mập mới bấm điện thoại gọi cho Lam Quỳnh Anh.
“Ta biết rồi, hy vọng ngươi suy nghĩ thật kỹ rồi nói cho ta biết quyết định của ngươi.”
Lam Quỳnh Anh kế thừa sự bá đạo của Hà tiên sinh. Nữ nhân chỉ lạnh lùng trả lời: “Nếu không, kể từ ngày mai Next Magazine sẽ mất đi toàn bộ hoạt động quảng cáo của Hà gia.”
Cúp điện thoại, nữ nhân cau mày.
Phóng hỏa, sau đó lão Lê mập bị tập kích. Thủ pháp của những chuyện này rất chuyên nghiệp. Xem ra có thế lực băng đảng nhúng tay vào.
“Hà bá, giúp ta gặp Thượng Hải Tử của Thập Tứ K.”
Lam Quỳnh Anh biết thế lực băng đảng Cảng thành đáng sợ đến cỡ nào. Nữ nhân muốn tìm hiểu một chuyện.
“Ta muốn xem xem băng đảng nào có gan lớn như vậy, dám nhúng tay vào việc nhà của Hà gia. Cho rằng nữ nhân của Hà tiên sinh không cầm nổi dao sao?”
Nữ nhân xuất thân thế gia quân nhân không thiếu sự thiết huyết và cường ngạnh. Nếu có người không có mắt, Lam tiên sinh quyết định sẽ dạy cho đối phương cách làm người.
…
“Tiếp theo cần ta làm những gì? Ta sẽ dốc toàn lực phối hợp.”
Sau khi rời khỏi quán rượu, trong lòng Lương An Kỳ lại càng coi trọng Rebecca hơn. Giọng nói và thần thái hoàn toàn bình đẳng với nhau.
“Đánh lại.”
Ánh mắt Rebecca rất lạnh: “Nội tình của Lam tiên sinh không hề sạch sẽ. Đừng quên vụ tai nạn xe cộ của Hà đại công tử cho đến bây giờ vẫn là một vụ án chưa được giải quyết.”
“Chúng ta không có chứng cứ.”
Lương An Kỳ giật mình, sắc mặt như đưa đám.
“Có một số việc chưa chắc cần đến chứng cứ.”
Rebecca trả lời: “Chúng ta cần lời đồn và sự ủng hộ của Hoắc tiên sinh.”
Nữ nhân bình tĩnh phân tích: “Hoắc tiên sinh sẽ không bán cổ quyền trong tay cho một nữ nhân không từ thủ đoạn. Như vậy đủ rồi.”
Trước khi Lương An Kỳ lên xe, Rebecca mỉm cười nói ra mục đích sau cùng của nàng.
“Gần đây Hà Quân Hà công tử quá phóng túng. Ta thay mặt Lương tiên sinh kềm chế hắn lại. Chắc ngươi không tức giận đâu nhỉ?”