“Còn có một việc.”
Lam Quỳnh Anh nói tiếp: “Có người cắt mất một bên tai của lão Lê mập để cảnh cáo không được ăn nói lung tung. Ngươi giúp ta điều tra những người đó luôn.”
Thượng Hải Tử hít một hơi lạnh. Hắn cảm thấy sự việc có chút nghiêm trọng.
Lão Lê mập có tài sản khoảng chừng một trăm triệu. Đây là chuyện mà mọi người đều biết. Trong mắt các băng đảng, hắn đã thuộc về cấp bậc đại gia. Mấy băng đảng tư nhân nho nhỏ không có gan động vào nhân vật này.
Như vậy, đáp án vô cùng sống động.
Hòa Ký, Tân Ký, Hào Mã Bang.
Nhưng bất kể một băng đảng nào đứng về phía Lương An Kỳ, đây nhất định là một cuộc chiến ác liệt.
Sau khi Hồ Tu Dũng chết, Thập Tứ Thủy giống như rắn mất đầu, người nào cũng tự mình chiến đấu. Nói một cách khác…
Nước sông Hào Giang đang rút xuống.
Nửa năm gần đây, thế lực xưng phong vân Thập Tứ Thủy là Du Tiêm Vượng đã từng bước bị xâm chiếm rất lợi hại. Từ đó có thể nhìn thấy được phần nào
….
“Tra ra rồi, Hồng ca.”
A Phát quay về rất nhanh, điều này khiến cho sắc mặt của Lam tiên sinh dễ coi hơn một chút. Ít nhất không có Hà tiên sinh ở đây, đám gia hỏa đó vẫn tôn kính nàng đầy đủ.
“Gần đây Thiên Minh Tử có qua lại với Phi Cơ của Hòa Ký, cũng có chút danh tiếng ở Sa Điền, phụ trách trông coi hai trường học, nghe nói rất thông minh.”
“Hòa Ký?”
Lam tiên sinh nói: “Xem ra người cắt tai lão Lê mập hẳn là có liên quan đến Hòa Ký. Thượng Hải Tử, ngươi giúp ta truyền lời cho đầu lĩnh Phi Cơ của Hòa Ký.”
Nữ nhân đứng dậy: “Lương An Kỳ ra giá bao nhiêu, ta bỏ gấp đôi mua con đường của nàng.”
Ra ngoài đánh nhau sống mái còn không phải cầu tài sao?
Lương An Kỳ trả bao nhiêu, Lam Quỳnh Anh nàng sẽ trả gấp đôi.
“Lam tiên sinh.”
Thượng Hải Tử do dự một chút rồi nói: “Bây giờ Phi Cơ đã đủ uy, hắn còn sở hữu một công ty thuốc lá. Tàu đánh bạc hình như cũng có cổ phần của hắn. Ta đoán chừng khẩu vị của hắn rất lớn.”
“Ta không nói là không được mà.”
Lam Quỳnh Anh đã nghe nói Thượng Hải Tử dựa vào năng lực kiếm tiền để thượng vị, khéo đưa đẩy nhưng lại thiếu chút cay độc và dũng mãnh của người trong giang hồ. Trong mắt nữ nhân ít nhiều hiện lên sự bất mãn.
“Cứ gọi cho hắn.”
Nữ nhân đứng dậy: “Có ta đứng đằng sau ngươi, ngươi sợ gì chứ? Ta biết rõ Hòa Ký, một băng đảng cắm rễ ở tầng dưới chót, không có nhân mạch thượng tầng, không đáng sợ như vậy.”
Lam tiên sinh một lần nữa lộ nguyên hình.
“Nếu ngươi không làm được, vậy ta thay người khác.”
…
Lam Quỳnh Anh nói thay người không phải hù dọa Thượng Hải Tử.
Nữ nhân có lực lượng của mình.
Thập Tứ Thủy phân tán, Hà gia vẫn luôn là kim chủ đứng phía sau. Huống chi, bây giờ anh trai ruột của Lam Quỳnh Anh đang là Thập Tứ K Hào Giang, ngang bằng với Đặng mập năm đó.
“Lam tiên sinh, có phải ngươi ép người quá rồi không?”
Là tâm phúc của Lam tiên sinh, Hà bá có tư cách nói ra câu đó. Lão nhân giúp nữ nhân mở cửa xe sau, sau đó nghiêm túc thuyết phục một câu.
“Mấy năm qua, Thượng Hải Tử ăn của ta, kiếm của ta.”
Giọng điệu của nữ nhân như đao trong gió lạnh: “Không nghe lời ta, thử hỏi hắn còn tác dụng gì nữa chứ?”
“Cái tên hậu sinh Phi Cơ này vô cùng ghê gớm.”
Khác với nữ nhân quan tâm hơn đến kinh doanh và xã hội thượng lưu, từ trước đến nay Hà bá luôn có liên hệ với tam giáo cửu lưu, cũng biết được một chút tình huống của Hòa Ký.
“Vậy thì sao?”
Nữ nhân mặt không thay đổi nói: “Còn không phải một tên lưu manh à?”
…
Sau khi đá bốn năm cú, Trần Văn Hoa có chút thở hổn hển.
Nam nhân dừng động tác, nhìn thiếu niên bởi vì quá đau đớn mà run rẩy, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước: “Ngươi cũng nhìn ra sức khỏe của ta không tốt, cho nên ta thật sự không phải hù dọa ngươi. Tối nay ngươi có hai lựa chọn.”
Nam nhân đốt một điếu thuốc.
“Thứ nhất, thành thật dựa theo lời ta nói mà làm. Thứ hai, ngươi sẽ bị ta đánh chết tươi ở đây, sau đó ta sẽ ném ngươi xuống dưới lầu.”
Biểu hiện của Trần Văn Hoa khiến cho Thiên Minh Tử không rét mà run: “Ta sẽ nói ngươi muốn chạy trốn, kết quả trong quá trình truy đuổi, ngươi quá hoảng hốt chạy bừa mà té xuống lầu. Đến lúc đó, vết thương trên người ngươi tự nhiên sẽ có lời giải thích.”
“Thật ra vẫn có sơ hở. Người sắp chết thì sợ cái gì chứ. Khi ICAC bắt đầu điều tra thì ta đã chết rồi.”
Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng thẩm vấn, nam nhân nhàn nhã nhả ra làn khói xanh nhạt, trông có vẻ thoải mái, nhưng trong mắt Thiên Minh Tử, hắn giống như môt tên ác quỷ.
“Có thể thả ta ra trước hay không, ta muốn hút một điếu thuốc.”
Thiếu niên cúi thấp đầu xuống, cơn đau dữ dội ở bụng khiến hắn không thể chịu nổi.
“Được.”
Nhìn thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, Trần Văn Hoa không cho rằng đối phương có thể lật nên sóng gió gì.
Trần Văn Hoa chật vật bò dậy, tiếp nhận điếu thuốc mà Trần Văn Hoa đưa đến: “Sếp, nếu ta nói thì ta sẽ được lợi chứ?”
Trần Văn Hoa gật đầu: “Được, ngươi muốn cái gì?”
Hai người đang đứng rất gần, thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt điên cuồng: “Ta đột nhiên phát hiện ta còn có một lựa chọn.”
“Cái gì?”
Phát hiện không thích hợp, Trần Văn Hoa còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã ôm chặt lấy hắn, đồng thời há miệng như con sói con cắn thật mạnh vào yết hầu của hắn.
Nam nhân nổi giận.
Nếu như Trần Văn Hoa không bị bệnh, bị một thiếu niên yếu ớt mười lăm tuổi cắn xé không có kỹ thuật như vậy, nam nhân sẽ có mấy chục phương pháp thoát khỏi, đồng thời còn chế phục được đối phương.
Đáng tiếc không có nếu như.
Đầu óc đột nhiên choáng váng, tại thời khắc mấu chốt nhất nam nhân chậm lại nửa nhịp. Sai lầm này là trí mạng.
Thiên Minh Tử cắn vào cổ họng của nam nhân giống như ác ma, máu có mùi rỉ sét điên cuồng tuôn vào miệng thiếu niên.
“A!”
Cơn đau dữ dội khiến Trần Văn Hoa hét lên.