Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1390 - Chương 1390. Toang Rồi

Chương 1390. Toang rồi
Chương 1390. Toang rồi

Phi Cơ cần chứng cứ không có mặt tại hiện trường, bất kể chứng cứ này hoang đường cỡ nào. Chỉ cần có lý do này, Lục Phiến Môn không thể tạm gian hắn một cách vô căn cứ.

Vì vậy hai mươi phút trước khi tiếng súng vang lên, Phi Cơ đi cùng luật sư Tô tới đồn cảnh sát Loan Tử.

"Lúc nãy ta bị cướp tám mươi nghìn đô la Hồng Kông và một chiếc một chiếc điện thoại di động ở phố Lam Thủy."

Giọng điệu của hắn cực kỳ nghiêm túc, nhưng biểu cảm lạnh lùng cố ý che giấu rõ ràng là không hợp với nội dung lời nói: "Ta báo án, phiền ngươi tìm người lập hồ sơ cho ta."

Cô gái trực ca là một người mới, trước giờ luôn ngồi trong văn phòng, không biết người trẻ tuổi này là một con khủng long bạo chúa trong thế giới ngầm.

"Họ tên? Cảm ơn trời đất, may mà tiên sinh không bị thương."

Thế rồi nữ hài tên Chung Hân Như này nghiêm túc lập hồ sơ, quan tâm hỏi han: "Có cần ta rót cho ngài ít nước ấm không?"

Sự quan tâm không đi kèm lợi ích hiếm hoi ấy khiến Phi Cơ ngước cặp mắt thản nhiên nhìn nữ hài có gương mặt xinh xắn.

"Không cần, ta đang gấp."

Chung Hân Như để lộ hai má lúm đồng tiền: "Xin lỗi tiên sinh. Ta mới nhậm chức nên làm việc hơi chậm. Hay là ta gọi sư huynh đến lập hồ sơ cho ngài được không?"

Nói xong nữ hài ngượng ngùng rót cho Phi Cơ một cốc nước rồi mới gọi với vào văn phòng: "Cường ca, có người bị cướp, ra giúp với."

A Cường bưng cốc nước ấm đi ra khu văn phòng. Hắn vừa ngẩng đầu lên, mắt lập tức trợn tròn.

"Phi Cơ?"

Không chỉ hắn, tất cả các đồng nghiệp đến từ Loan Tử đều kinh ngạc, ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau. Chuyện cười đấy à, Hòa Ký thống nhất Loan Tử, bây giờ bang chủ lại bị dân giang hồ cướp?

Bọn hắn rất giống kẻ ngu sao?

Nghi ngờ thì nghi ngờ, tuy không biết Phi Cơ có mưu đồ gì, nhưng A Cường vẫn đưa cho Phi Cơ một bản khai theo quy trình, sau đó ngồi xuống.

"Phi Cơ ca, kể lại tình huống đi."

Phi Cơ bắt đầu kể lại quá trình khiến mọi người trợn mắt há mồm.

Chỉ có nữ hài mới nhậm chức giống như đứa ngốc đứng ngây trong góc, ánh mắt tràn đầy khó tin.

Năm phút sau, tiếng chuông điện thoại trong phòng thình lình vang lên, nhân viên trực ban bắt máy.

Người bên kia điện thoại giận dữ gào lên: "Ta là Hoàng Văn Bân. Ta không quan tâm ngươi là ai, bây giờ lập tức kêu tất cả cảnh sát phối hợp với người của ta đến quán bar bắt Phi Cơ về cho ta!"

"Sếp Hoàng."

Người bắt máy nhìn Phi Cơ đang ghi chép với vẻ mặt kỳ lạ: "Hiện tại hắn đang ở đây."

Trở lại con đường khu Đông vẫn đang giương cung bạt kiếm.

"Lão Đỉnh kêu làm việc, các huynh đệ lại đang nhìn, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?"

Đại Thiên Tử cười khổ: "Hỏi xem bên kia ai là người lên tiếng, mọi người muốn trao đổi thì phải có bậc thang mà sư huynh."

Cao Gia Thanh suy nghĩ vài phút, sau đó gật đầu, xoay người đi về phía đoàn người của Thập Tứ K đang căng thẳng.

"Nhớ là đừng giở trò, đừng lừa ta. Nếu không ngươi nhất định chết rất khó coi."

Nam nhân không yên tâm, không kìm được ngoái đầu dặn dò một câu.

Với sự can thiệp của Cao Gia Thanh, không lâu sau Trần Mẫn Huệ biệt danh Xuy Thủy Mẫn chậm rãi đi ra từ đám đông.

Xem ra Thượng Hải Tử sợ thật rồi.

Xuy Thủy Mẫn bá chiếm vị trí hồng côn số một Thập Tứ Thủy suốt mấy chục năm, từ lâu đã không nghe lệnh, cực kỳ tham tiền. Có thể mời hắn tới đây, cái giá bỏ ra chắc chắn không nhỏ.

"Sếp à, ngươi cũng thấy rồi đấy, không phải chúng ta gây chuyện."

Gió đêm lạnh lẽo, vậy mà Xuy Thủy Mẫn lại để trần thân trên. Hình xăm đôi ưng trên ngực phô bày sự bưu hãn.

Thậm chí để chứng minh mình trong sạch, Xuy Thủy Mẫn vừa đi vừa phàn nàn: "Ta làm dân thành phố từ lâu rồi, làm sao mà biết được bây giờ có nhiều người chạy đến đây gây sự."

...

Ba người Cao Gia Thanh, Đại Thiên Tử và Xuy Thủy Mẫn đứng giữa đường. Cao Gia Thanh là người đầu tiên lên tiếng: "Các ngươi ra ngoài là để cầu tài, cần gì phải đánh nhau vỡ đầu chảy máu? Nói chuyện đi, đừng ép bọn ta gọi đồng nghiệp tới bắt người."

Xuy Thủy Mẫn còn chưa nói gì, tiếng súng đã đột ngột vang lên.

Đại Thiên Tử kinh ngạc.

Cảm giác đau đớn khiến hắn cúi đầu nhìn ngực mình bằng ánh mắt khó tin. Vết máu đỏ thẫm từ từ lan ra chiếc áo sơ mi màu trắng của hắn.

"Sao lại thế?"

Đại Thiên Tử nhanh chóng mất sức, cơ thể vạm vỡ lảo đảo. Hắn chỉ vào đám người phe đối phương, cuối cùng ngã xuống đất với ánh mắt không cam lòng.

Tất cả mọi người đều sững sờ trước biến cố bất ngờ này.

Cao Gia Thanh phản ứng nhanh nhất, đột nhiên lăn một vòng nằm rạp ra đất, đồng thời nhìn về phía đạn bắn tới.

Trong đám người Thập Tứ Thủy, một tên béo mắt ti hí để kiểu tóc bổ luống đứng trơ trọi một mình, tay cầm súng.

"Không phải ta!"

Bao Đạt Minh tức tên béo nổ súng suýt phát điên. Trước ánh mắt của tất cả mọi người, hắn vung vẩy hai tay loạn xạ, sắc mặt tái mét, nói năng lộn xộn.

Mấy tên côn đồ Thập Tứ K ở xung quanh lập tức né xa, rất sợ tên béo này cho mình một phát trong cơn kích động.

Đám người Hòa Ký xôn xao, rất nhiều người máu dồn lên mặt, điên cuồng gào thét, tâm trạng kích động.

Có vẻ như tình hình khó mà áp chế.

"Bỏ vũ khí xuống, giơ hai tay lên!"

Cao Gia Thanh điên cuồng hét to, nằm rạp trên đất mở chốt súng.

Nhất định phải bắt tên này ngay lập tức, nếu không khi phía Hòa Ký phản ứng lại chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn.

Pằng!

Pằng pằng!

Quỷ Kiểm Văn trong đội của Cao Gia Thanh bóp cò, Bao Đạt Minh đang vung vẩy hai tay lập tức ngã xuống đất.

"Vì sao nổ súng?"

Cao Gia Thanh quát lên, túm cổ áo Quỷ Kiểm Văn: "Như vậy sẽ hỗn loạn đấy!"

"Ta sợ hắn tiếp tục nổ súng bắn ngươi."

Quỷ Kiểm Văn cũng lớn tiếng trả lời: "Là ngươi nói phải đặt an toàn lên hàng đầu mà! Vì vậy ta..." Nam nhân còn chưa nói xong, đám người Hòa Ký đã phát ra tiếng gào thét khiến người ta choáng váng, hàng ngàn người xông thẳng sang trận doanh của Thập Tứ Thủy.

"Toang rồi."

Hiện giờ trong đầu Cao Gia Thanh chỉ có một ý nghĩ.

Hết chương 1390.
Bình Luận (0)
Comment