Ba người ngồi xuống.
Lương thúc quay người nhìn Đỗ Cửu. Nếu nói Tô Bình Nam khó mà che giấu được sự kiệt ngạo, như vậy nam nhân này tản ra dã tính.
“Có thích ăn mì hoành thánh không?”
Lương thúc hỏi: “Ta nhớ hồi bé nhà còn nghèo, sủi cảo ăn không đủ, thích nhất là mì hoành thánh. Có nước canh, lại no bụng.”
Nam nhân này rất cảnh giác, giống như một con báo săn dự định đi săn. Đây là nhà hàng ăn khuya, cho nên hắn có dự định giúp đối phương bình tĩnh lại.
“Được.”
Giọng điệu của Lương thúc rất nhẹ, ngay cả Đỗ Cửu đang cảnh giác cũng có chút thả lỏng. Ông chủ này đúng là rất có nghề. Khi còn bé, trong nhà Đỗ Cửu cũng rất nghèo, đây là món mà hắn rất thích.
“Vậy còn ta thì sao?”
Rebecca cười hỏi.
“Nữ sĩ, ngươi ăn cái gì cũng không thế thôi. Chỉ cần ở cùng vị khách này, ta nghĩ ngươi đủ vui vẻ rồi.”
Lương thúc mỉm cười trả lời.
Đứng càng cao, người càng cô đơn.
Trong lòng Tô Bình Nam có sơn hà, cuộc sống như thầy tu khổ hạnh. Giờ đây trong quán ăn khuya đơn sơ, nam nhân cảm nhận được sự yên tĩnh đã lâu không thấy.
Thức ăn rất nhanh được mang lên, hương vị quả nhiên không tệ. Thực khách chung quanh phần lớn chỉ nói chuyện nhà, nhất thời nam nhân có cảm giác quay lại thời kỳ thiếu niên ăn chung nồi.
…
Nhà hàng đêm khuya ấm áp hơn bao giờ hết.
Nhưng ở Tiêm Sa Chủy và khu Đông, tình hình sắp bùng nổ.
Sự xuất hiện của chiếc MR2 gầm rú khiến Cao Gia Thanh hiểu tình huống đã đến thời khắc quan trọng nhất.
Nam nhân nhận ra tên gia hỏa ngang ngược càn rỡ mặc chiếc áo jacket màu đen trên xe.
Hổ Tiêm Đông, một trong ngũ hổ Hòa Ký mới thượng vị gần đây.
Đại Thiên Tử.
Sau khi Lý Hôi Tử chết, dưới sự cố gắng của Phi Cơ và sếp Lương, Đại Thiên Tử ngoi đầu lên rất nhanh. Theo như lời Phi Cơ nói trong điện thoại: “Đã đến lúc ngươi trả ân tình cho ta.”
“Người đã đến đông đủ chưa?”
Miệng ngậm điếu thuốc lá, ánh mắt Đại Thiên Tử hiện lên sự hoảng sợ.
Lần này hắn là chủ lực.
Ban đầu không phải là hắn không từ chối, nhưng Phi Cơ cường thế đã dùng thân phận đầu lĩnh ép xuống, nói ra một điều kiện khiến hắn không thể phản bác.
Phi Cơ hứa hẹn bốn triệu phí an gia, ba triệu tiền hoa hồng. Thậm chí còn cho thêm 10% hoa hồng của công ty tài chính.
Ra ngoài lăn lộn còn không phải vì điều kiện này mà liều một phen sao?
Đồng thời, là nội ứng của cảnh sát, hắn đã liên lạc với cấp trên của mình là sếp Lương. Đối phương đã đồng ý lần hành động này của hắn.
“Lui về.”
Nhìn thấy Đại Thiên Tử một thân một mình tùy ý bước đến chỗ của hắn sau khi xuống xe, Cao Gia Thanh lập tức bước ra khỏi rào chắn, đứng trước mặt người của Hòa Ký.
Giọng điệu của nam nhân rất lạnh: “Ta đã thông báo cho trụ sở chính về việc tụ tập bất hợp pháp của các người. Tội không nặng, chỉ phạt tiền mà thôi. Nhưng nếu bây giờ ngươi tiến thêm một bước, ta có thể chiếu theo tội tấn công Lục Phiến Môn mà nổ súng trước.”
Đại Thiên Tử dừng bước, sắc mặt có chút âm trầm.
Khi Cao Gia Thanh nói xong, toàn bộ cảnh sát đằng sau đều giơ vũ khí nhắm ngay lên trời. Nam nhân là người trượng nghĩa. Hắn có một câu thường hay nói, chỉ cần mặc đồng phục thì chính là anh em. Bất luận sự việc lớn hay nhỏ, chỉ cần là anh em, hắn sẽ giúp.
Điều này cũng khiến Cao Gia Thanh có uy vọng cao kinh người trong giới cảnh sát. Nhất thời, khí thế của cảnh sát cực kỳ kinh người.
“Sếp, người một nhà mà.”
Nội ứng lăn lộn đến vị trí ngũ hổ xác thực rất khó. Cho nên, sợ Đại Thiên Tử xảy ra chuyện, sếp Lương đã từng dặn dò vào lúc quan trọng có thể nói cho đối phương biết thân phận của mình.
Bị mấy chục thanh vũ khí chỉ vào đầu, lại nghe qua giọng điệu tàn nhẫn của Cao Gia Thanh, Đại Thiên Tử biết mình tuyệt đối không nên mạo hiểm.
Sắc mặt Cao Gia Thanh không đổi, giọng nói cũng giảm thấp xuống: “Nếu là người một nhà, lần tụ tập này nên kết thúc. Bây giờ đi về, ngươi tốt mà ta cũng tốt.”
Đại Thiên Tử im lặng.
Đám người đằng sau hắn đã bắt đầu di chuyển, không ít người sắc mặt còn trở nên điên cuồng.
…
“Nhìn qua không tệ.”
Tô Bình Nam nhìn vết chai trên bàn tay bưng khay của Lương thúc, giọng điệu đầy ẩn ý: “Vết chai này không giống làm thức ăn mà có.”
“Đánh quyền mấy năm, làm tài chính mấy năm.”
Lương thúc đặt khay xuống: “Tiền đã kiếm được, rất nhiều thứ đã mất đi. Ta mở nhà hàng này là để cho người ta có cái mà tưởng niệm, không bị dục vọng che mờ hai mắt.”
“Thật sao?”
Mỉm cười, Tô Bình Nam hít hà hương vị xông vào mũi, giọng điệu bình tĩnh đánh giá ông chủ nhà hàng: “Ngươi nhập Phật môn nhưng lục căn không tịnh. Tiến vào Tu La tràng thì lại không đủ liều, thường quá do dự.”
Nhìn đồng hồ, nam nhân quay sang nói với Rebecca: “Sắp đến giờ rồi, gọi điện thoại đi.”
Hiểu ý của lão đại, nữ nhân lập tức gật đầu: “Ta sẽ cho người làm việc.”
Đã từng trà trộn trong giang hồ, cũng được tính là kiến thức rộng rãi, lúc này Lương thúc nghe ra sát ý trong giọng nói của Rebecca, cộng thêm hai chữ làm việc, đáp án gần như vô cùng sống động.
Ngẩng đầu nhìn lại, nam nhân có ánh mắt bễ nghễ đã nhìn về phía khu Đông Tiêm Sa Chủy.
Đột nhiên tiếng súng vang lên phá vỡ sự yên tĩnh.
Có một số việc đã định trước sẽ trở thành bí mật, sau đó bị mọi người lãng quên theo thời gian.
Cũng có một số việc mắt nhìn chưa chắc là sự thật, có lẽ chỉ là đáp án có người muốn thấy.
Giống như viên đạn bất ngờ này.
Tiếng súng nặng nề.
Sự việc đột ngột thăng cấp, có thể nói viên đạn này đã khơi dậy vụ chém giết giữa hai băng đảng có lịch sử lâu đời nhất.