Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1388 - Chương 1388. Không Có Tiếng Nói Chung

Chương 1388. Không có tiếng nói chung
Chương 1388. Không có tiếng nói chung

“Không cho Thượng Hải Tử cơ hội nói chuyện. Thời gian kéo càng lâu, phản ứng dây chuyền kéo theo sẽ càng lớn.”

Người đứng đằng sau màn Tô Bình Nam đang ngồi trên một chiếc Mercedes-Benz, mỉm cười nói với Phi Cơ.

“Ta hơi đói bụng rồi, đi ăn khuya thôi.”

Ánh mắt nam nhân lóe lên sự tự tin: “Đợi lát nữa ngươi hãy lộ mặt ở Lục Phiến Môn Loan Tử, tuyệt đối không nên ở đây, sau đó để cho nội ứng lão Hổ ra mặt.”

Phi Cơ gật đầu.

Lần này ra oai, tâm phúc của hắn không nhiều. Lão đại dã tâm lớn cỡ nào, muốn đấu một trận với Thập Tứ Thủy lại còn muốn làm suy yếu mấy tên gia hỏa không nghe lời.

Một mũi tên trúng hai đích.

“Tất cả mọi người cho rằng các ngươi không đánh được, nhưng ta lại muốn đánh.”

Tô Bình Nam nở nụ cười kiêu ngạo không ai bì nổi: “Lúc nào đánh, đánh bao lâu, còn chờ điện thoại của ta.”

Dứt lời, nam nhân gật đầu với Đỗ Cửu đang lái xe. Đỗ Cửu chậm rãi lái xe đi.

Mục đích đã đạt được, hiện tại tất cả cao tầng đều biết nội đấu của Hà gia đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trị an của Cảng thành. Rất nhiều chuyện, Lam tiên sinh và Lương phu nhân đã không cách nào khống chế được cục diện.

Là người ngoài, chỉ có khuấy nước đục lên, Tô Bình Nam mới có cơ hội kiếm được lợi nhuận lớn nhất.

“Boss, có một nhà hàng ăn khuya rất ngon, rất yên tĩnh, hương vị không tệ.”

Rebecca cẩn thận cắt phần đuôi điếu xì gà cho Tô Bình Nam, ánh mắt không che giấu được sự sùng bái, giọng điệu trầm thấp, nào còn sự cường thế khi đối mặt với người khác.

Nữ nhân rất sùng bái cường giả. Một câu vừa nói vừa cười của Tô Bình Nam lại khiến hàng ngàn hàng vạn tên lưu manh bán mạng cho hắn, làm cho cảm xúc của Rebecca bùng nổ.

“Rất yên tĩnh?”

Nam nhân tiếp nhận điếu xì gà: “Cũng được. Gần đây việc quá nhiều, yên lặng uống một ly rượu, nhìn hoa nở hoa tàn cũng không tệ.”

Lửa đêm tàn, ăn lửa nhân gian.

Đây là một nhà hàng chỉ mở buổi tối, bảng hiệu cũng rất đơn giản, điều đặc biệt duy nhất là dưới bảng hiệu đơn giản có một hàng chữ này.

Nhà hàng này có tên là Thâm Dạ Thực Đường.

Nó không giống một nhà hàng có thể tồn tại trong thành phố bê tông cốt thép này.

Nhân viên còn đơn giản hơn, chỉ có một đầu bếp, không có nhân viên phục vụ và những thứ tương tự, rất giống các Izakaya gia đình ở Nhật Bản.

Ấm cúng, nhưng đạm bạc.

Nhà hàng nằm trong một con hẻm nhỏ phía sau Trung tâm Tài chính Quốc tế, không lớn lắm, chỉ hơn sáu mươi mét vuông, gian bếp che bằng một bức rèm xanh, có hơn chục chỗ ngồi.

Không ai biết tên chính xác của ông chủ, khách hàng thường gọi hắn là Lương đại thúc. Nam nhân có mái tóc hơi nhạt, trên mặt có vết sẹo dài.

Lương thúc khéo léo bôi dầu lên con tôm đã bóc vỏ với vẻ mặt thích thú.

Hắn không thiếu tiền.

Bằng không, hắn sẽ không có một cửa hàng hoàn toàn của riêng mình ở vị trí này, nhưng kinh nghiệm trong quá khứ khiến hắn sẵn sàng dành sự ấm áp hơn cho những vị khách bước vào.

Trong cửa hàng có một quy định, đó là mỗi khách hàng chỉ được uống nhiều nhất ba ly rượu và hai ly bia. Không chỉ vậy, Lương thúc còn có một kỹ năng rất kỳ lạ.

Đó là những vị khách lần đầu tiên, bằng cách quan sát trạng thái, hắn thường có thể đoán được đối phương muốn ăn gì.

Điều đó chắc chắn mang lại thêm một ít sắc thái thần bí cho nhà hàng này.

Khách tối nay không nhiều.

Hai khách hàng cũ và ba nhân viên văn phòng nghe danh mà đến.

Nhìn mấy nữ hài nói chuyện rôm rả, nhìn mấy lão hàng xóm ăn cơm vẻ mặt hưởng thụ, Lương thúc cảm thấy buổi tối hôm nay rất tốt.

Đêm càng lúc càng khuya.

Nhưng lượng khách tăng không nhiều, dường như ở thành phố nhộn nhịp này, bận rộn kiếm tiền là cuộc sống duy nhất của giới trẻ hiện nay.

Lương thúc thở dài, lau con dao trên tay rồi lặng lẽ rót một tách Long Tĩnh.

Ánh sáng ấm trong nhà hàng tạo nên bầu không khí ấm áp.

“Nữ hài, về nhà sớm đi.”

Nhìn mấy nữ hài đã uống một bình Bạch Lĩnh, Lương thúc lắc đầu từ chối yêu cầu gọi thêm một bình nữa của đối phương.

Cửa được đẩy ra.

Hai nam một nữ bước vào.

Nữ nhân mặc trang phục công sở cực kỳ tinh xảo, thoạt nhìn rất có giá trị, còn một nam nhân trong hai người thì cực kỳ cao, gần hai mét.

Ánh mắt Lương thúc không bị hai người này thu hút.

Tất cả sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào nam nhân mặc vest đen.

Tướng mạo của nam nhân rất kiên nghị, khuôn mặt sắc như dao cạo, đôi mắt sắc bén vô cùng áp bức. Trong mắt Lương thúc, sự bạo lực bị kìm nén sâu trong người nam nhân bừng sáng như ngọn đèn.

“Nghe nói ngươi biết một người muốn ăn thức ăn gì?”

Tô Bình Nam ngồi trước quầy, mỉm cười hỏi: “Vậy ngươi đoán xem tối nay ta muốn ăn gì?”

Tô Bình Nam nhìn Lương thúc mái tóc hoa râm, mỉm cười hỏi.

“Ngươi không thiếu một bữa cơm mà là một tách trà.”

Lương thúc nhìn ánh mắt không che giấu được sự bễ nghễ của nam nhân, nghiêm túc lên tiếng.

“Trà Vũ Tiền Long Tỉnh ta đặc biệt nhờ người mua được, uống vào có thể giải tỏa cơn giận trong lòng. Ở đời bình bình đạm đạm mới là điều may mắn. Có đôi khi cần tĩnh tâm một chút.”

Nói xong, Lương thúc đặt một ấm trà trong suốt trước mặt Tô Bình Nam: “Uống trà tùy tâm trạng. Không có dụng cụ, khách nhân đừng ghét bỏ sự đơn sơ. Buổi tối trong thành phố, một chén trà trong và một bát mì, đơn giản, vừa phải.”

“Nam nhân đỉnh thiên lập địa.”

Tô Bình Nam nhìn hoàn cảnh thanh tịnh trong nhà hàng, nhẹ gật đầu, sau đó nghiêm túc trả lời: “Nếu là cả đời, sao không mang theo ngô câu, kiềm chế quan ải năm mươi châu?”

“Thu năm mươi châu thì như thế nào?”

Lương thúc khẽ lắc đầu.

Tô Bình Nam mỉm cười không nói.

Một người theo đuổi sự bình yên, một người dã tâm bừng bừng, tất nhiên không có tiếng nói chung.

Hết chương 1388.
Bình Luận (0)
Comment