Tô Bình Nam mỉm cười ném cho đối phương một điếu xì gà, đổi đề tài: “Bây giờ ngươi có mười triệu không?”
“Có.”
Phi Cơ có chút kỳ quái. Lão đại luôn hào phóng với người bên dưới. Rất nhiều vụ kinh doanh không thèm hỏi đến tiền lãi. Vì sao hôm nay lại hỏi tài sản của hắn?
“Tiền của ngươi vẫn còn ít. Ta sẽ bảo Rebecca để lại cho ngươi 20% cổ phần của công ty thuốc lá. Nhưng ngươi không nên giữ lại số tiền này.”
Tô Bình Nam mỉm cười nói tiếp: “Đi đầu tư, quyên góp cho trường học, làm từ thiện.”
Cơ thể nam nhân ngửa ra sau: “Nên nhớ kỹ một điều, không đủ tiền thì cứ nói cho ta biết, nhưng nhất định phải vượt qua Hạng Thất.”
Phi Cơ khom người.
Mặc dù hắn không hiểu vì sao, nhưng hắn biết lão đại vẫn coi trọng hắn, như vậy là đủ rồi.
“Lam tiên sinh và Lương phu nhân đều hy vọng khống chế trong một phạm vi, ha ha.”
Biểu hiện của nam nhân vô cùng tàn nhẫn: “Càng lớn càng náo nhiệt. Phi Cơ, đến lúc ngửa bài với Thượng Hải Tử rồi.”
…
“Theo tin tức địa phương, một vụ cướp xe chở tiền đã xảy ra trên đường Anh Hoàng góc Bắc. Bốn tay súng đã cướp mười sáu triệu tiền mặt trong xe. Trong lúc đấu súng với các bộ phận liên quan, một cảnh sát bị bắn vào giữa đầu, hiện đã được đưa đi bệnh viện cấp cứu.”
Trong một chiếc xe lao nhanh, kênh tin tức đang phát ra rả, thông báo một vụ cướp giật gây chấn động Cảng thành gần đây. Tám người mặc quân phục đội mũ nồi xanh ngồi trong xe có biểu cảm khác nhau, nhất là mấy người trẻ tuổi, vẫn vui vẻ trò chuyện với nam nhân ở giữa.
“Quy củ cũ, chết một người, mọi người giúp tiền tử. Người một nhà chết thì cũng nên nghiêm túc một chút.”
Là đội trưởng của đơn vị cơ động, tính cách Cao Gia Thanh tàn nhẫn nhưng lại rất nghĩa khí. Nhìn mọi người vẫn còn đang trò chuyện vui vẻ, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống.
“Biết rồi, thưa sếp Cao.”
Quan Văn là người đầu tiên trả lời, vẻ mặt của hắn có chút xúc động: “Sếp Cao, thật ra chúng ta không nhất thiết phải nhìn chằm chằm mấy băng đảng như vậy. Bây giờ là thời đại đám xã hội đen này kiếm tiền nhiều nhất.”
“Hiện tại Diệp Kế Hoan đã mai danh ẩn tích, không ngờ mãnh nhân giang hồ mới lại xuất hiện. So với những người này, đám lưu manh kia vẫn còn chịu nghe lời một chút.”
Mọi người cùng nhau phụ họa quan điểm của Quan Văn.
Một giọng nói gay gắt từ bộ đàm cắt ngang cuộc trò chuyện của mọi người: “Gọi tất cả các thành viên gần Tiêm Sa Chủy khu Đông. Có một lượng lớn xã hội đen đang tập kết. Lập tức đến đó trợ giúp.”
Động cơ của chiếc xe gầm lên ngay lập tức.
“Nhớ kỹ, không được manh động, an toàn mới là quan trọng nhất.”
Đội trưởng Cao Gia Thanh theo thói quen dặn dò một câu. Sau khi đến địa điểm, hắn là người nhảy ra khỏi xe đầu tiên. Những người còn lại nối đuôi nhau mà ra.
Sau đó, tất cả mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Trong mắt đội PTU vừa mới đến, khu Đông vốn nên ngựa xe như nước, bây giờ lại yên tĩnh dọa người.
Người đi bộ và xe taxi biến mất không tăm tích, chỉ có hàng trăm nam nhân mặc áo phông đen đang tụ tập ở lối vào góc đông bắc của con đường chính.
Một người, hai người, mười người, đám đông đen kịt thậm chí nhìn không thấy điểm cuối.
Hơn nữa, dường như vẫn có người đến.
“Khu Đông này do ai quản lý?”
Cao Gia Thanh đã mặc quân phục PTU hơn hai mươi năm, hắn gần như ngay lập tức nhận ra chuyện gì đã xảy ra với những kẻ xăm đầy rồng phượng bay múa trên người.
Có lão đại đang ra uy ở chỗ này.
“Địa bàn của Thượng Hải Tử. Tên gia hỏa này đang là lão đại của Thập Tứ Thủy.”
Một cấp dưới trả lời rất nhanh, nhưng đáp án lại khiến Cao Gia Thanh cảm thấy lo lắng.
Thập Tứ Thủy, một trong bốn băng đảng lớn nhất Cảng thành.
Hiện tại có người dám cho đối phương đả kích thật mạnh, không cần nghĩ cũng biết bên kia không dễ chọc.
“A Lưu, mau gọi thêm người đến giúp. Những người còn lại duy trì trận hình, chuẩn bị chướng ngại vật trên đường.”
Cao Gia Thanh quát lớn, đánh thức đám cấp dưới còn đang run cầm cập, đồng thời lấy điện thoại gọi cho tai mắt của mình là lão Thử.
“Ta không có thời gian, cũng không có kiên nhẫn. Cho nên ngươi nhất dịnh phải nói thật.”
Giọng điệu của Cao Gia Thanh rất cấp bách: “Là ai dám ra oai trong địa bàn của Thập Tứ Thủy chứ?”
“Sếp Cao, phải cẩn thận.”
Lão Thử trả lời rất nhanh: “Là đại ca của Hòa Ký Phi Cơ ca, ngươi tuyệt đối đừng…”
Không đợi đối phương nói xong, Cao Gia Thanh đã cúp điện thoại.
Đầu lĩnh Hòa Ký công khai công kích Thượng Hải Tử của Thập Tứ Thủy.
Không hề nghi ngờ, đây chính là sự kiện lớn.
Bộ đàm trên vai Cao Gia Thanh duy trì trật tự vô cùng bận rộn. Tổng bộ đã thông báo cho bốn đội gần đó, đều đã chạy tới. Mấy chục người tụ tập sau rào chắn, tình hình này khiến mọi người căng thẳng.
Tình hình có vẻ ngày càng nghiêm trọng.
Đám lưu manh Hòa Ký tụ tập ở góc phố đã lên tới hàng nghìn người. Mặc dù còn chưa có bất kỳ hành động quá kích nào, nhưng Thượng Hải Tử kịp phản ứng đã bắt đầu hành động.
Có lẽ để phân biệt với nhau, đám người Thập Tứ Thủy chạy đến đều quấn cánh tay màu đỏ. Dòng người như thủy triều bắt đầu xuất hiện ở khu Đông.
Những chiếc xe minibus vẫn nối đuôi nhau ra vào đều đặn khiến cho mọi người càng hiểu thêm về nội tình của Thập Tứ Thủy.
Hai bên trong thời gian chưa tới nửa giờ đã tập hợp số lượng người lên tới hơn ba ngàn, loại xung đột này một khi bắt đầu, sự việc chẳng khác nào chọc trời.
Đừng nói Lam tiên sinh, ngay cả Hà tiên sinh còn sống cũng chưa chắc có thể ép được.
Đột nhiên, nhiều ánh mắt đổ dồn vào Tiêm Sa Chủy.
…
“Phi Cơ cũng vậy mà Thượng Hải Tử cũng thế, bọn hắn không có lá gan này.”
Giống như tự an ủi mình, Cao Gia Thanh nói với cấp dưới: “Cho nên, ngàn vạn lần không thể vì chúng ta mà làm cho sự việc trở nên phức tạp. Nếu ta đoán không sai, đầu lĩnh của hai băng đảng này sẽ ngồi xuống nói chuyện với nhau."