“Ta không biết ngươi đang nói cái gì. Thiên Minh Tử? Ta không biết. Hòa Ký có mấy trăm nghìn lưu manh, ta sao nhớ tên hết được.”
Phi Cơ lắc đầu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Về phần lão Lê mập xảy ra chuyện có phải ta làm hay không, tại sao ta lại phải nói cho ngươi biết. Từ lúc nào đến phiên ngươi dạy ta làm việc vậy?”
“Ta nhường lại khu Đông Tiêm Sa Chủy cho Hòa Ký các ngươi, Lam tiên sinh cũng đồng ý trả gấp đôi giá tiền. Hiện tại, ta đang muốn bàn bạc một cách nghiêm túc với ngươi, chứ không phải sợ ngươi. Phi Cơ, ngươi nên hiểu rõ tình thế.” Thượng Hải Tử đang thực hiện nỗ lực cuối cùng.
“Ta chẳng biết ngươi đang nói cái gì.”
Phi Cơ đứng dậy: “Nếu chỉ có bấy nhiêu điều kiện, vậy thì đừng bàn nữa.”
Thượng Hải Tử đứng dậy, ánh mắt mở to nhìn Phi Cơ: “Nếu Lam tiên sinh đồng ý bỏ ra
“Đừng ép ta trở mặt, Phi Cơ. Trong giang hồ, ngươi còn quá trẻ tuổi.” một trăm triệu phí an gia để đánh Hòa Ký ngươi, ngươi không đỡ được đâu.”
“Không đỡ được? Lam tiên sinh mang giày, ta đi chân trần thì sợ cái gì?”
Phi Cơ lạnh lùng trả lời: “Huống chi ngươi cho rằng bây giờ vẫn là thời Cửu Long thành à?”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt không hề có chút yếu thế.
Phi Cơ trẻ hơn Thượng Hải Tử mười lăm tuổi, ánh mắt như đao: “Ra ngoài lăn lộn, ta nói lời thì phải giữ lấy lời. Ngươi dám chọc ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận.”
“Ngươi đã bỏ qua cơ hội, chúng ta hãy thử xem.”
Ngoài mặt Thượng Hải Tử tỏ ra hung dữ nhưng trong lòng thì đau khổ, không ngờ Phi Cơ lại cường ngạnh như vậy. Thậm chí còn không cho hắn bậc thang xuống nước.
“Ta chờ ngươi.”
Phi Cơ tiện tay ném mấy tờ trăm tệ lên bàn: “Hồng ca ngươi xuất đạo sớm hơn ta nhiều năm, gọi ngươi một tiếng tiền bối đã là nể mặt ngươi lắm rồi.”
“Muốn đánh, ta phụng bồi.”
Phi Cơ không che giấu được sự ngang ngược của hắn: “Làm phiền ngươi chuyển lời cho Lam tiên sinh, Hòa Ký không phải Thập Tứ Thủy. Bảo ta làm chó? Nàng không xứng.”
“Chúng ta cứ chờ đi, xem ai cười đến cuối cùng.”
Thượng Hải Tử đứng dậy rời đi.
Bởi vì quá tức giận, hắn không chú ý đến nữ nhân ngồi cách mình không xa chính là Lương An Kỳ.
…
“Việc nên làm ta đã làm rồi.”
Biểu hiện của Rebecca rất chân thành: “Nhiều năm qua, bốn bang phái lớn, nhất Cảng thành phát sinh rất nhiều mâu thuẫn. Cho nên, phí an gia, tiền thuốc men và các phí tổn đánh nhau, tiêu hao ân tình có thể nói là một con số trên trời.”
Rót cho Lương thái thái sắc mặt phức tạp một ly rượu, Rebecca cười nói.
“Điều này còn cần Lương tiên sinh ủng hộ. Nếu không, đám lưu manh đó sẽ đảo hướng về phía Lam tiên sinh. Không có Hòa Ký, kế hoạch của chúng ta sẽ bị bó tay bó chân.”
Lương An Kỳ hiểu đạo lý này.
Càng là xã hội thượng lưu, thủ đoạn lại càng hạ lưu. Bất kể địa vị cao sang, thủ đoạn ác độc chỉ khiến cho người lương thiện nghẹn họng nhìn trân trối.
Không có Hòa Ký, tùy ý bôi nhọ phe của nàng cùng với khả năng vu oan giá họa rất có thể sẽ khiến cho nàng không còn gì cả.
“Nói cho Phi Cơ biết ta sẽ chống đỡ cho hắn.”
Dã tâm của Lương An Kỳ khiến cho nữ nhân không cách nào nhượng bộ.
“Tốt, Lương tiên sinh quả nhiên không thua kém đấng mày râu.”
Cúi đầu xuống, Rebecca cố gắng che giấu sự đắc ý trong ánh mắt của mình.
Mục đích hôm nay chỉ có một. Đó là muốn Lương An Kỳ nhìn thấy hết thảy.
Ý của lão đại Tô Bình Nam rất rõ ràng.
Nếu Lam tiên sinh muốn đánh, được thôi. Nhưng nhất định phải để Lương An Kỳ chống đỡ đằng trước. Nói cách khác, bất luận trận này gió nổi mây phun đến cỡ nào, người gánh cái tội này chỉ có thể là Lương An Kỳ.
Lúc này, Lam tiên sinh nhận được điện thoại liền cau mày. Suy nghĩ mấy phút, nàng lên tiếng.
“Không bàn, vậy thì đánh.”
…
Hòa Ký đối mặt với Thập Tứ Thủy chú định sẽ sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào trong bóng tối để chém giết lẫn nhau.
Hai bên đều mất đi cái gọi là hòa khí sinh tài ngày thường. Cũng không còn cách nào, liên lụy lợi ích quá lớn, hơn nữa kim chủ đằng sau lại thề không đội trời chung, đều muốn đối phương tâm phục khẩu phục.
Tại sao lại dùng bất cứ thủ đoạn nào?
Lam tiên sinh cũng vậy, mà Lương phu nhân cũng thế, cả hai người đều là nhân vật thượng lưu chính cống của Cảng thành.
Thế nào là đại nhân vật xã hội thượng lưu?
Ngoài sự giàu có và địa vị giai cấp chết cũng không mang theo được, điểm khác biệt cơ bản nhất giữa bọn hắn và những người bình dân chính là bọn hắn tàn ác và giảo hoạt hơn nhiều.
Theo quan điểm của bọn hắn, phương pháp nào có thể đánh bại được đối phương đều là phương pháp hay. Đạo nghĩa, công bằng? Có thể tổn thương đến người vô tội hay không, tất cả đều chỉ là nhảm nhí.
Các nàng chỉ nhận một chân lý của thế giới này.
Kẻ thắng làm vua.
Đồng thời, hai người còn ăn ý khống chế sự việc trong phạm vi mà các nàng có thể áp chế.
Nhưng trong bóng tối, tập đoàn Cẩm Tú giống như con rắn đang nhìn chằm chằm hết thảy.
…
“Ngươi có biết vị Lam tiên sinh kia trong thời gian ngắn đã bái phỏng hai đại nhân vật hay không?”
Trong căn phòng riêng tư nhất của Phi Cơ trên tầng ba quán bar ZT Cảng thành, Tô Bình Nam đột nhiên xuất hiện.
“Ta biết.”
Phi Cơ trả lời.
“Ngươi có nghĩ ra vì sao không?”
Tô Bình Nam tiếp tục đặt câu hỏi.
“Không. Ta chỉ cần dựa theo phân phó của lão đại, còn cái khác ta không quan tâm.”
Phi Cơ thành thật trả lời.
“Sự việc càng lớn, ngươi càng cây to đón gió.”
Tô Bình Nam nhìn Phi Cơ, biểu hiện rất vi diệu: “Bây giờ cách tháng Bảy còn chưa đến ba tháng. Tương lai ngươi có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Biểu hiện của Phi Cơ vẫn không thay đổi: “Ta tin tưởng lão đại. Huống chi, ta chỉ có cái mệnh hèn này thôi, không thành vấn đề.”