Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1385 - Chương 1385. Ra Điều Kiện Đi

Chương 1385. Ra điều kiện đi
Chương 1385. Ra điều kiện đi

“Lê phu nhân, có khách tìm ngài.”

“Không gặp.”

Ẩn cư tại nhà chính Hào Giang nhiều năm, Lê Uyển Như kéo dài hơi tàn không muốn gặp bất cứ kẻ nào.

“Hắn nhờ ta chuyển lời cho ngài.”

Lâm tẩu nói nhỏ, lo lắng nói một câu có thể là tai họa đối với nàng: “Hà tiên sinh không về được, ngài có muốn lấy đồ của Hà gia không?”

“Bảo hắn vào đây.”

Ánh mắt Lê Uyển Như dường như có chút sức sống, còn Lâm tẩu nhận được chỗ tốt lại thở phào nhẹ nhõm.

“Tiên sinh, mời vào.”

Tô Bình Nam đứng chờ ngoài cửa mặt không thay đổi mỉm cười gật đầu với Lâm tẩu, sau đó bước vào căn phòng của đệ nhất phu nhân đáng thương nhất thế kỷ 20 mà người Cảng thành hay gọi.

Tô Bình Nam vẫn đang trưởng thành.

Nam nhân giảo hoạt và kiêu ngạo làm sao cho phép hắn ra trận ở Hào Giang lại khuất phục dưới Hà gia chứ.

Hắn cần một biến số. Mà biến số này vừa vặn là một nhân vật mà cả Lam Quỳnh Anh và Lương An Kỳ đều bỏ qua.

Chính là Lê Uyển Như có hiệu lực pháp lý, hơn nữa còn là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng.

Mặc dù Lê Uyển Như đã bị coi là người chết, không còn giá trị sử dụng, nhưng đừng quên một điều.

Ba của nàng đã từng là thẩm phán duy nhất ở Hào Giang.

Đám môn sinh có thể không để ý đến một Lê Uyển Như không ai thăm hỏi, nhưng tuyệt đối sẽ coi trọng một Hà phu nhân có vốn liếng để mời.

Lam tiên sinh đã xem một loạt phóng sự bóng gió của Coastal Media.

Nàng hiểu đây chính là Lương An Kỳ phản kích.

Cho đến nay, mặc dù không rõ thế lực nào đứng sau Lương An Kỳ giúp đỡ nàng, nhưng Lam tiên sinh đã hạ quyết tâm.

“Không cần biết bọn hắn định làm gì, chúng ta chỉ cần làm một việc để không thua cuộc.”

Lam tiên sinh dặn dò Hà bá đang chờ mệnh lệnh: “Ai dám thò tay ra thì chặt tay, ai dám thò chân ra thì chặt chân.”

Khống chế nội tình Hà gia khiến Lam tiên sinh không e ngại bất cứ ai.

Bây giờ trong mắt Lam tiên sinh, Hòa Ký chính là thế lực đứng sau lưng yêu tinh Lương An Kỳ. Việc cấp bách bây giờ là chặt đứt cái chân này của Lương An Kỳ.

“Muốn giúp yêu tinh Lương An Kỳ một tay chỉ vì muốn nhúng tay vào ngành công nghiệp cờ bạc ở Hào Giang. Nói cho Thượng Hải Tử biết, ta không ngại tiếp quản việc kinh doanh của Phi Cơ kia.”

Nữ nhân đưa ra quyết định: “Cho nên, không bàn được thì hắn chẳng những không ngồi vững ở Thập Tứ Thủy mà còn không kiếm được tiền.”

Quyết định của nữ nhân khiến thời gian gặp mặt giữa Thượng Hải Tử và Phi Cơ diễn ra sớm hơn một giờ.

Địa điểm gặp gỡ được hai bên thống nhất không phải là băng thất Cửu Long mà mọi người thích đến nhất, mà là nhà hàng xoay kiểu tây trên tầng cao nhất của khách sạn Victoria do Phi Cơ đề xuất.

“Thượng Hải Tử, ngươi đến một mình thôi à?”

Mặc một bộ đồ vest màu đen, đeo một chiếc khăn ăn trắng như tuyết, thậm chí còn giả vờ đeo một cặp kính không gọng vàng, Phi Cơ chậm rãi cắt miếng bít tết Wellington, ngẩng đầu mỉm cười nói.

“Thôi đi, nơi này có gì hay chứ? Phí đậu xe đến tám mươi tệ một giờ, còn đắt hơn cả chúng ta.”

Thượng Hải Tử vừa ngồi xuống vừa phàn nàn. Khác với Phi Cơ, cách ăn mặc của hắn là kiểu của lão đại băng đảng thời kỳ này.

Áo khoác ngoài màu đen, dây chuyền vàng, đằng sau hắn là mấy nam nhân với khuôn mặt hung dữ trong chiếc quần jean.

“Thời đại đang tiến bộ, còn ngươi thì đang bị đào thải.”

Phi Cơ đặt dao nĩa trong tay xuống, bắt chước giọng điệu của Tô Bình Nam: “Chúng ta là băng đảng sắp bước vào thế kỷ 21 chứ không phải cái bô của người khác.” Giọng điệu trần trụi của Phi Cơ khiến Thượng Hải Tử nheo mắt lại.

“Hãy nhìn xung quanh đi, xem ngươi lạc lõng đến cỡ nào?”

Thấy Thượng Hải Tử nghênh ngang ngồi xuống, lời nói của Phi Cơ vẫn tru tâm như cũ: “Bọn hắn nhìn người với ánh mắt chán ghét và khinh thường, không có bình đẳng, cũng không sợ hãi.”

“Mẹ kiếp, ngươi có tin lát nữa lão tử cho người chém ngươi hay không, thằng chó.”

Có thể chính lời nói của Phi Cơ đã khiến Thượng Hải Tử tổn thương. Hắn mắng một nam nhân mặc vest bên cạnh đang mở to mắt nhìn hắn. Đám đàn em của hắn cũng có vẻ ngo ngoe muốn động.

Nam nhân mặc vest nghiêng đầu qua. Hắn nhìn ra được những người này có bối cảnh xã hội đen, cho nên không muốn nhiều chuyện.

Điều này khiến cho Thượng Hải Tử đắc ý.

“Ngươi cùng một tính cách với Minh Vương. Dù gì ngươi cũng là lão đại của hai trăm ngàn lưu manh, ngươi cũng nên học hỏi Hạng Thất ca của Tân Ký.”

Phi Cơ lắc đầu, trong đầu nhớ đến một câu đánh giá của Tô Bình Nam về Thập Tứ Thủy.

Nước sông ngày một rút xuống, không đủ gây sợ.

“Thời đại vẫn luôn tiến bộ, bớt liều lĩnh nhưng huyết tính không thể mất. Đây mới là con đường đúng đắn.”

Nam nhân lắc đầu: “Chữ đầu của Thập Tứ K quá nhiều, ai cũng đều lo trục lợi. Loại người như Thượng Hải Tử có thể ngồi lên vị trí ấy, không đủ gây sợ.”

Phi Cơ dừng suy nghĩ, nhìn Thượng Hải Tử đang nhìn menu mà phát sầu, biểu hiện càng thêm nhẹ nhõm. Hắn mỉm cười, vỗ tay phát ra tiếng một cách tiêu chuẩn với nhân viên phục vụ đứng chờ nãy giờ, ra hiệu cứ dựa vào thực đơn của mình mà mang cho đối phương một phần.

Mấy năm qua, Thượng Hải Tử qua lại với giới giàu có nội địa, cũng có chút máu mặt. Điều này khiến hắn thu bớt tính tình, trở nên im lặng hơn.

Phi Cơ cố ý lựa chọn nhà hàng kiểu Pháp khiến khí thế của hắn áp đảo đối phương một bậc.

“Nói đi, tìm ta có việc gì?”

Phi Cơ dùng khăn ăn lau miệng, lắc lắc ly rượu bên tay trái rồi lên tiếng hỏi.

“Thiên Minh Tử nổi tiếng gần đây là người của Hòa Ký ngươi, bảo hắn mở miệng. Còn nữa, chém lão Lê mập cũng là người của ngươi. Ta muốn bọn hắn đứng ra nhận lỗi.”

Thượng Hải Tử thấp giọng nói: “Đây là yêu cầu của ai, mọi người ngầm hiểu với nhau. Ngươi ra điều kiện đi.”

Hết chương 1385.
Bình Luận (0)
Comment