"Đi thôi."
Tô Bình Nam nhận chiếc khăn lụa trắng như tuyết Rebecca đưa cho, lau miệng xong liền nói.
"Ngươi biết làm không ít món ăn, nhưng trong thực đơn chỉ có thể gọi vài món."
Khả năng quan sát của Tô Bình Nam thật kinh người, hắn phát hiện một món ăn của lão đầu tử trong góc không có trong thực đơn.
"Ở chỗ ta, những món ăn được đưa vào thực đơn đều có câu chuyện riêng."
Ánh mắt Lương thúc đượm vẻ tang thương: "Lần sau ngươi tới, muốn ăn gì thì có thể nói với ta. Có lẽ sẽ xảy ra một câu chuyện, ta sẽ viết vào thực đơn."
Tô Bình Nam không nói gì, chỉ lẳng lặng lật xem thực đơn.
Trong thực đơn của quán ăn khuya chỉ có mấy tờ giấy mỏng, vì vậy không có nhiều món ăn ghi trên thực đơn, chỉ có khoảng bảy tám món.
"Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn là món gì?"
Tô Bình Nam chỉ vào tên món ăn đầu tiên, sau đó đứng dậy: "Ta thích tên này, ngày mai gặp."
“Ngày mai gặp.”
Lương thúc nhìn nam nhân đứng dậy rời đi, khẽ mỉm cười.
Nam nhân này kiêu ngạo như một con hùng ưng vật lộn trong mưa bão, hắn thích thực khách có chuyện xưa như vậy.
…
"Bên kia tiến hành thế nào rồi?"
Tô Bình Nam ra ngoài, lên xe, cất tiếng hỏi.
"Bên khu Đông tất cả đều thuận lợi. Luật sư Tô truyền tin nói là hiện tại Phi Cơ bị tạm giam hai mươi tư tiếng."
Rebecca vẫn luôn phụ trách theo dõi trả lời rất nhanh.
"Bảo Lương thái thái đưa người ra ngoài."
Tô Bình Nam hạ cửa xe xuống, nhìn sao đầy trời, thản nhiên nói: "Chứng thực Phi Cơ đang làm việc cho Hà gia."
Từ khi bước ra khỏi quán ăn khuya, nam nhân không còn vẻ tao nhã, giọng nói lạnh lùng: "Cuộc chiến giữa hai băng đảng lớn nhất hồi nãy cần có người gánh vác. Lương An Kỳ là sự lựa chọn tốt nhất."
Đối với Tô Bình Nam ngông cuồng kiệt ngạo, băng đảng Cảng thành có quá nhiều.
Con đường khu Đông ư?
Mới chỉ bắt đầu thôi.
…
Cuộc chém giết ở con đường khu Đông đã đến hồi kết.
Ít nhiều gì mấy nhóm cảnh sát ở đây cũng có chút tác dụng uy hiếp, không làm cho tình thế chuyển biến xấu đến độ không thể vãn hồi. Hai phe chiến đấu ác liệt nhưng không ra đòn trí mạng, mặc dù có không ít kẻ ngã xuống đất nhưng trông có vẻ không nguy hiểm đến tính mạng.
Vẻ mặt Cao Gia Thanh phức tạp.
Quân chi viện cần tới vẫn chưa thấy động tĩnh, hơn nữa hắn có một người bạn làm công việc văn phòng ở trụ sở chính, thái độ của đám người nước ngoài trong công ty rất vi diệu.
Nam nhân biết tại sao.
Đám người nước ngoài hi vọng Cảng thành càng loạn càng tốt, như vậy mới phù hợp với ích lợi của bọn hắn. Nói thật lòng, là một người Cảng thành bản địa, nếu nói không lo lắng về cuộc sống sau ngày 1 tháng 7 Cảng thành trở về Hạ quốc thì đó là nói dối.
Nhưng giờ phút này Cao Gia Thanh đã hiểu ra một đạo lý.
Trong mắt đám người nước ngoài, người Cảng thành vĩnh viễn không phải là người nhà của bọn hắn. Có lẽ Cảng thành trở về Hạ quốc là chuyện tốt, bởi vì tất cả đều là người da vàng tóc đen, có cùng tổ tiên.
Người của Thập Tứ K thua tơi tả.
Bọn hắn thua Hòa Ký, nguyên nhân không phải do sức chiến đấu mà là do nhận thức sai lầm. Ngay cả Xuy Thủy Mẫn cầm đầu cũng cho rằng đây chỉ là một lần phô trương thanh thế, sau đó ngồi xuống nói chuyện như mọi khi.
Ai dè Hòa Ký lại hoàn toàn trở mặt, khai chiến triệt để.
"Khốn nạn, các ngươi điên rồi sao?"
Xuy Thủy Mẫn chật vật né tránh thanh tuýp sắt mà đàn em bên phe đối thủ phang tới, cơ mặt run rẩy, giận dữ gào lên với Mark: "Còn đánh nữa thì mọi người phải vào tù vài năm đấy!"
Câu này không sai.
Đừng thấy bây giờ đám người Cao Gia Thanh không làm gì mà lầm, sau khi kết thúc bọn hắn nhất định sẽ bắt người. Có nhiều người chứng kiến như vậy, rất nhiều chuyện không tránh được, bắt buộc phải có người gánh vác.
"Lần này dù ngồi tù ta cũng phải cược một lần."
Mark nói ra mục đích thật sự: "Bây giờ không cược một lần thì ta không có cơ hội xuất đầu."
Trong lúc nói chuyện, dao phay trong tay hai người đụng vào nhau tóe lửa, đốm lửa hiện rõ trong bóng đêm.
"Đồ điên!"
Xuy Thủy Mẫn đánh đến giờ vẫn luôn nhẹ tay. Lúc này cảm nhận sức lực của đối phương, hắn hiểu ra tên này đã hoàn toàn phát điên, thế là hung hăng chửi thề.
"Đi thôi!"
Hắn là lão giang hồ, tuy không biết tại sao đối phương lại điên cuồng như vậy, nhưng hiển nhiên lời nói của bang chủ Thượng Hải Tử không hẳn là sự thật.
Chuyện lần này rất phức tạp.
Nghĩ tới đây, Xuy Thủy Mẫn hô thật to, đồng thời liên tục chém mấy nhát ép lui mấy người của Hòa Ký, sau đó dẫn theo mấy chục thân tín của mình rút lui.
"Đại ca, chúng ta chưa chắc sẽ thua."
Đả tử đứng đầu là Cường mập lau mồ hôi và máu trên mặt, nghi hoặc nhìn lão đại đột nhiên rút lui: "Ta chém được tên kia là phòng tuyến của bọn hắn sẽ sụp đổ, chúng ta có cơ hội!"
"Đầu ngươi toàn bã đậu à?"
Xuy Thủy Mẫn chỉ huy mấy tên tốt thí khác xông lên, hạ giọng mắng: "Chuyện hôm nay không đơn giản, đám lão đại không một ai xuất hiện. Muốn để cho lão tử gánh à, ta khinh!"
Nam nhân hung hăng nhổ nước bọt, gương mặt đượm vẻ thăng trầm chỉ có ở kẻ lăn lộn giang hồ nhiều năm đã thấy quá nhiều mặt tối.
Thượng Hải Tử chi không ít tiền, nhưng tuyệt đối không đủ mua mạng của mình.
Xuy Thủy Mẫn rút lui, tất nhiên đám ô hợp còn lại không chống đỡ được. Mark với vẻ mặt điên cuồng xông lên tiên phong, liên tục đánh bay mấy người.
Mà công ty tài chính ở con đường khu Đông Tiêm Sa Chủy - địa bàn của Thượng Hải Tử đã ở trong tầm mắt.
"Phá đi, cắm cờ!"
Nam nhân vung tay hô hào, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Mình có thể đánh chiếm địa bàn của Thượng Hải Tử ư?
Đây là công lao to lớn đó!
Có công lao này, vị trí Đại Thiên Tử để lại sau khi chết nhất định sẽ thuộc về mình, không ai cướp được.
Điều quan trọng nhất là có khả năng được Phi Cơ ca tán thưởng.
Phải biết rằng Hòa Ký hiện tại đã khác xưa, phúc lợi của các doanh nghiệp chính quy khiến mọi người chạy theo như vịt, cam tâm tình nguyện bán mạng.