"Lương thái thái tuyên bố ra mặt giúp ngươi, sự việc có lợi có hại."
Ánh mắt Tô Bình Nam lóe lên dã tâm: "Nàng nhất định sẽ muốn khống chế ngươi, điều này không cần lo lắng."
Giọng điệu của nam nhân kiệt ngạo: "Nội tình của nàng không tốt đẹp như nàng tưởng."
Phi Cơ gật đầu.
Không phải là hắn không kinh ngạc bởi sự cường thế của Hoàng Đình Văn trước mặt cảnh sát Loan Tử. Đây là sức mạnh của tư bản hoàn toàn nghiền ép cơ quan công an. Từ đó hắn loáng thoáng hiểu ra rốt cuộc lão đại muốn làm gì.
"Không ngờ Mark lại đánh chiếm được địa bàn của Thượng Hải Tử."
Giọng nói của Phi Cơ tràn đầy vẻ khó tin: "Hiện giờ mọi người đều đang chờ Thập Tứ K đánh trả như thế nào. Ta nên làm gì?"
"Đánh trả."
Tô Bình Nam cười to: "Mark xuất đầu, ngươi nâng đỡ hắn một lần vậy. Cây cao hơn rừng chưa chắc là chuyện tốt, hắn đứng mũi chịu sào sẽ tốt cho tất cả mọi người. Nộp tiền bảo lãnh cho hắn ra ngoài, muốn tiền cho tiền, muốn người cho người."
Nam nhân cười rất tàn độc: "Còn kết thúc như thế nào sẽ do ta quyết định!"
Tô Bình Nam hít nhả khói xanh, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nơi ngươi phải làm việc chân chính không phải Cảng thành, mà là Hào Giang."
Trước ánh mắt kính trọng của đám thuộc hạ, nam nhân thong dong cất lời: "Thượng Hải Tử phản ứng như vậy, với tính cách của Lam Quỳnh Anh nàng nhất định sẽ hành động. Nhân cơ hội này, ta muốn ngươi đến Hào Giang..."
Cẩm Tú chưa cháy nhà đã ra mặt chuột.
…
"Rùa đen rúc đầu! Hà bá, điều tra xem rốt cuộc tối nay tên khốn kia đang làm gì?"
Cùng lúc đó, trong biệt thự trên núi, Lam tiên sinh vẫn đang chờ kết quả hiếm khi nổi cáu.
Cũng khó trách nữ nhân gai mắt Thượng Hải Tử. Địa bàn của một bang chủ bị một tứ nhị lục cắm cờ, chuyện này khiến tam giáo cửu lưu khắp Cảng thành chấn động.
Nhất thời Thập Tứ Thủy trở thành trò cười của các băng đảng khác.
"Lam tiên sinh, tra được rồi."
Tốc độ của Hà bá rất nhanh, hiển nhiên vẫn luôn chú ý tới hướng đi của Thượng Hải Tử.
"Tối nay có mấy khách sộp nội địa chỉ đích danh hắn tiếp khách, Thượng Hải Tử đã dẫn người đến Hào Giang."
Hà bá ngập ngừng chốc lát rồi nói tiếp: "Trong một buổi tối, tám vị khách sộp thua gần hai trăm triệu, toàn bộ đều rơi vào túi hắn."
Lam Quỳnh Anh đã bình tĩnh lại.
"Hà tiên sinh đã qua đời, đám người này không coi nữ nhân ta ra gì, vì vậy bắt buộc phải làm gì đó."
Giọng điệu của nữ nhân rất thản nhiên: "Năm đó Lam gia phá sản, ta ra ngoài làm gái nhảy, tất cả mọi người đều không đồng ý cho một thiếu nữ như ta xuất đầu lộ diện."
Hà bá cúi gằm. Hắn biết vị nữ chủ nhân này cần lắng nghe chứ không phải nêu ý kiến.
"Nhưng ba ta tin số mệnh."
Nét mặt Lam tiên sinh giãn ra, khẽ mỉm cười, nụ cười vẫn nghiêng nước nghiêng thành như hai mươi năm trước: "Mệnh của ta là Sát Phá Lang, muốn sống vẻ vang thì bố cục phải lớn."
"Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."
Giọng điệu của Lam tiên sinh càng lúc càng lạnh lùng: "Mười bốn tuổi ta đã dám làm vợ Hà tiên sinh, vậy thì năm mươi tuổi ta vẫn dám đạp gió rẽ sóng."
Trước khi Hà bá rời đi, nữ nhân dịu dàng nói: "Thượng Hải Tử đã thích Hào Giang thì để cho hắn ở lại nơi đó là được."
"Ta hiểu rồi."
Hà bá gật đầu: "Không nghe lời thì chúng ta đổi một con chó khác."
…
Lại là sáng sớm một ngày.
Cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á ngày càng nghiêm trọng, nhưng từ tình huống hiện tại có thể thấy vẫn chưa tới lúc lan đến Cảng thành. Mọi người vẫn bận rộn. Về phần tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Không có ai quan tâm, thế giới vẫn lạnh nhạt như cũ.
Chưa tới bảy giờ sáng, cảng Victoria sầm uất đã đông nghịt người qua lại vội vã.
A Chính tóc tai rối bù, có bụng bia đặc trưng của người trung niên, mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ thẫm, trông cực giống một người bình thường làm ăn thất bại.
Bảy giờ mười lăm phút, nam nhân đeo chiếc kính gọng đỏ quê mùa, kẹp một chiếc túi giấy dai màu vàng đi lên chiếc xe buýt hai tầng ở Trung Hoàn.
Hắn quẹt thẻ Octopus (*) như những người bình thường khác, sau đó tìm một góc vắng người ngủ.
(*) Thẻ Octopus: thẻ Hồng Kông Octopus là thẻ điện tử có giá trị lưu trữ cực kỳ linh hoạt, có thể được sử dụng trên hầu hết các hình thức giao thông công cộng, cũng như để mua hàng tại các cửa hàng tiện lợi, cửa hàng thức ăn nhanh, siêu thị, máy bán hàng tự động...
Qua ba trạm, nam nhân tỉnh giấc. Hắn thản nhiên hỏi giờ một nữ nhân rồi đứng dậy định xuống xe. Chắc là đi gấp nên khi nam nhân xuống xe đã va vào một nam nhân công sở mặc vest đi giày da.
Tờ báo trên tay nam nhân rơi xuống đất.
"Xin lỗi!"
Sau khi A Chính khom người nhặt báo giúp đối phương, hai người lướt qua nhau xuống xe.
Không có gì bất thường xảy ra.
Điểm đến của A Chính không xa, là một quán ăn dưới cao ốc Trung Hoàn Kim Hoa.
Đồ ăn sáng rất phong phú.
A Chính gọi suất ăn quen thuộc, sau đó kẹp điếu thuốc lá mới châm đi đến trước mặt nữ hài cách mình bốn bàn.
Nữ hài kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Ngươi tìm ai?"
Nữ hài rất xinh đẹp, tóc dài xõa vai. Gương mặt không son phấn thể hiện rõ nét hai chữ.
Thanh tú.
"Trư Nữ phải không?"
A Chính cười ha hả nói: "Lâu lắm rồi không gặp mẹ ngươi. Dạo này nàng có khỏe không? Dường như ngươi ngày càng xinh đẹp, không giống mấy năm trước, suýt thì ta không nhận ra."
Nam nhân lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng khi gặp người quen.
"Tiên sinh, ngươi nhận nhầm người rồi."
Nữ hài cắn ống hút, ngước mắt nhìn, nghiêm túc trả lời."
"Ta nhầm ư?"
Vẻ mặt Hoàng Văn Chính tựa như không dám tin mình lại nhận nhầm người. Hắn nghiêng người về phía trước, còn cố ý đẩy kính, nghiêm túc quan sát đối phương: "Ngươi không phải Trư Nữ ư?"
"Không phải."
Nữ hài lắc đầu, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy vẻ chân thành khiến nam nhân khó lòng từ chối.