Tuy đã bám theo đến nơi, cũng điều tra được đây là câu lạc bộ boxing tư nhân vừa mới chuyển nhượng, nhưng A Chính vẫn cảm thấy không cam lòng vì không thể vào trong.
"Lập tức tìm nữ hội viên của phòng gym này."
Hoàng Văn Chính thoáng im lặng: "Làm một thẻ hội viên ở đây. Chẳng phải nơi này cũng có phòng gym sao, cho Trư Nữ vào xem thử."
Không phải là nam nhân tin tưởng nữ hài mới vào ngành này.
Mà bởi vì nữ hài là một trong số ít những người giữ sức khỏe tốt và có thói quen tập gym trong số bọn hắn.
Mấy người còn lại thì sao?
Để tiện theo dõi, những người trong đội của Hoàng Văn Chính không ai giống cảnh sát. Mấy nam nhân kia đều có bụng bia như mang thai, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống người đi tập gym.
Dường như hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Từ Tử San nhận thẻ hội viên, nhanh chóng thay bộ đồ thể thao vừa tìm được, buộc tóc đuôi ngựa. Vóc dáng hoàn hảo của nữ hài được phô bày thấy rõ.
Từ Tử San nhìn cửa kéo như cái miệng đầy máu, hít sâu một hơi rồi chậm rãi bước vào câu lạc bộ boxing tên Thiểm Điện.
Hai hán tử mặc vest đen lập tức chặn đường nàng.
"Ta tới tập gym."
Nữ hài lộ vẻ nghi hoặc.
"Xin lỗi, hiện tại phòng gym đã chuyển nhượng. Ngày mai ngươi tới đây sẽ được hoàn trả phí hội viên."
Một hán tử trong số đó trả lời với vẻ mặt vô cảm.
"Ok."
Nữ hài bất mãn rời đi, lơ đãng liếc nhìn vào trong nương theo khoảng cách giữa hai hán tử. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng cảnh tượng trước mắt lập tức khiến nữ hài sốc đến độ con ngươi co rụt lại.
Trong căn phòng vắng vẻ chỉ có mấy người đứng xung quanh võ đài xem trận đấu. Mà trong hai người đang so đấu có một người là Phi Cơ bị các nàng bám theo cả ngày.
Có điều hiện tại cái tên cường hãn trong mắt Từ Tử San này giống như con thuyền nhỏ giữa sóng lớn ngút trời, bị những cú đánh như mưa to gió dữ của một người khác đánh cho lảo đảo chực ngã.
"Hự!"
Một tiếng hét vang lên, Phi Cơ bị đánh bay khỏi võ đài, mãi lâu sau vẫn không đứng dậy được.
Ánh đèn không rõ lắm.
Nữ hài không giấu nổi biểu cảm kinh ngạc. Nàng không nhìn thấy mặt người còn lại, ấn tượng duy nhất là sau lưng nam nhân như thú dữ kia có một con rồng đen nhăm nhe cắn người.
…
Tô Bình Nam vô cùng kinh ngạc về trực giác đáng sợ của Phi Cơ.
Bất kể lực độ hay phản ứng đều kém xa mình. Mặc dù mình đã giữ lại phần lớn sức lực, nhưng lần nào Phi Cơ cũng có thể dùng động tác khó coi nhưng thực dụng để tránh thoát đòn công kích của mình trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
"Tốt lắm."
Phi Cơ nhăn nhó bò dậy, Tô Bình Nam gật đầu tỏ ý khen ngợi hắn: "Đã làm bang chủ nhưng vẫn không quên luyện võ, xem ra ngươi cũng có lòng."
Nam nhân cũng nhìn thấy nữ hài xông vào, nhưng hôm nay mình tới đây gấp, đã có không ít hội viên bị đuổi đi nên hắn không để ý.
"Cảm ơn lão đại đã khen."
Phi Cơ ra sức thở hổn hển để xoa dịu nỗi đau đớn nơi lồng ngực. Động tác của lão đại quá nhanh, sức lực kinh người. Trong vài phút ngắn ngủi, hắn cảm thấy mình giống như bị một chiếc xe tải chạy với vận tốc cực nhanh tông vào.
Không có sức đánh trả.
"A Cửu, món ăn của quán ăn khuya kia không tệ, đi ăn khuya với ta nhé!"
Tô Bình Nam ném găng tay cho Rebecca ở bên cạnh: "Hai ngươi đừng đi theo. Hiện tại Thượng Hải Tử chết ở Hào Giang, kẻ muốn thượng vị nhất định sẽ làm gì đó để tỏ thái độ."
Ánh mắt nam nhân lộ rõ vẻ hung ác: "Ta không quan tâm bọn hắn nội đấu đến mức độ nào, nhưng dám dùng địa bàn của Hòa Ký để xuất đầu thì đánh trả gấp đôi cho ta. Chỉ có giẫm lên thi thể của Thập Tứ Thủy, Hòa Ký mới có thể trở thành băng đảng tuyệt nhất trong lòng các thiếu niên Đồn Ốc."
"Bắt được những thiếu niên này chẳng khác nào nắm được tương lai."
Nam nhân nói một câu thành sấm.
...
"Ngươi tận mắt nhìn thấy người bị đánh bay khỏi võ đài là Phi Cơ sao?"
Tuy là trong tai nghe, nhưng vẫn cảm nhận được cảm xúc kinh ngạc của Hoàng Văn Chính.
"Đúng vậy, ta chắc chắn."
Từ Tử San trả lời đúng sự thật: "Ta tận mắt nhìn thấy hắn bị đánh bay khỏi võ đài."
"Không bình thường."
Hoàng Văn Chính ngồi trong xe thương vụ, hai hàng mày nhíu chặt.
Phi Cơ là ai?
Bang chủ Hòa Ký.
Ra ngoài lăn lộn cần thể diện, đặc biệt là dân giang hồ sùng bái vũ lực. Không đời nào có chuyện thuộc hạ bất kính với lão đại của mình như vậy.
"Có lẽ con cá lớn thật sự xuất hiện rồi."
Hoàng Văn Chính lộ vẻ kích động: "Mọi người chia làm hai đội. Trư Nữ, ngươi đi với tổ hai theo dõi người kia cho ta. Ta muốn xem nội tình của người này."
…
Quán ăn khuya.
Tối nay giống mọi ngày, quán vẫn vắng khách, nhưng Lương thúc vẫn nghiêm túc làm một món ăn.
Mùi ớt phả khắp phòng.
Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn, cái tên rất tao nhã, nhưng chỉ là một món thịt hàng thật giá thật, thậm chí còn hơi ngấy.
Ớt hiểm xanh được cắt thành hình thoi phối hợp với gan heo cắt lát có độ dày bằng nhau, cộng thêm vị ớt tiết ra khiến người ta vừa ngửi liền muốn ăn.
Một bát cơm óng ánh và một món ăn đặt trước mặt Lương thúc, nam nhân nghiêm túc thưởng thức hương vị.
"Lương thúc, không có khách thì ngươi làm đồ ăn cho ai?"
Rèm cửa bị vén lên, một khuôn mặt tươi cười xuất hiện trước mặt Lương thúc. Tuy nhiên, gương mặt được nữ hài trang điểm khéo léo cũng không che giấu được vẻ mệt mỏi.
Khương Nga Nguyệt là một trong những khách quen của quán ăn khuya.
Nàng sinh ra ở núi Đại Dữ. Giống với rất nhiều người Cảng thành bản địa, nàng sống trong căn phòng nhỏ chưa đầy hai mươi mét vuông, nỗ lực vì tương lai của mình.
Nhưng nàng không được may mắn. Ba mẹ mắc nhiều bệnh, em trai phải đi học, vì vậy nàng phải làm việc bạt mạng hơn mấy phần.
Do đó, Lương thúc rất ít khi kiếm tiền của nữ hài này.
"Đúng vậy, có khách sắp tới."
Lương thúc mỉm cười: "Bắt bẻ lắm. Lâu rồi ta không làm món này nên sợ cảm giác không đúng."
"Chắc là người ta tùy tiện nói vậy thôi."
Khương Nga Nguyệt nói.
Cửa bị đẩy ra, hai nam nhân đi vào. Khí thế bưu hãn và ánh mắt sắc bén khiến nữ hài vừa rồi còn hoạt bát lập tức biến thành chim cút.