"Đây là Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn ư?"
Khi ớt hiểm xào gan heo thơm phức và bát cơm óng ánh được đặt trước mặt Tô Bình Nam, nam nhân hơi ngơ ngác.
Tô Bình Nam thiết huyết kiệt ngạo cả đời, làm việc bá đạo tàn nhẫn, thật sự không có tế bào văn nghệ để có thể liên hệ đĩa thức ăn này với cái tên của nó.
"Đây là món ăn một vị khách quen hồi trước của ta thích nhất."
Lương thúc giải thích một câu: "Thật ra ta thấy nó nên được gọi là Cô độc, rất hợp với ngươi."
"Cô độc?"
Tô Bình Nam lắc đầu, bắt đầu ăn.
Món ăn cay ngoài dự đoán của nam nhân.
"Vì sao không ghi món ăn bình thường này vào thực đơn của ngươi?"
Nam nhân chỉ khẽ nhíu mày, tiếp tục ăn từng ngụm to.
"Bởi vì bức ảnh kia."
Lương thúc tiện tay chỉ vào một bức ảnh treo trên tường. Trong ảnh là một ông lão ngồi một mình, cười rất vui vẻ. Trước mặt ông lão đặt một khung ảnh phóng to, chắc là vợ và con trai con gái.
Dưới tấm ảnh có một dòng chữ nhỏ.
Ngụy gia đoàn viên, ảnh gia đình. Chụp năm 94.
Lương thúc không kể bất kỳ điều gì về ông lão này, nhưng cảm giác cô đơn trong bức ảnh khiến nội tâm của mấy vị khách ít ỏi trào dâng một cảm xúc kỳ lạ.
"Đây là món ăn hắn thích nhất."
Lương thúc không nói tên của ông lão: "Ngày xưa có một tiểu thư khuê các lấy một tiểu tử nghèo. Hồi ấy không mua nổi thịt, gan heo đã là đồ bổ lắm rồi. Khi nữ nhân nấu cho hắn món ăn đầu tiên đã nói một câu."
Lương thúc châm thuốc lá, vẻ mặt tang thương: "Quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn."
Câu chuyện đến đây là kết thúc.
Ông chủ của quán ăn khuya không giải thích ngọn nguồn, nhưng Khương Nga Nguyệt ở bên cạnh và Từ Tử San vừa thay đồ công sở giả làm mỹ nhân công sở mắt đã đỏ hoe.
Nữ nhân cảm tính, các nàng cảm thấy đây hẳn là một câu chuyện bi thương.
"Vui buồn hợp tan."
Sau khi nuốt xuống, Tô Bình Nam nói với vẻ mặt vô cảm: "Giống như sinh lão bệnh tử, chuyện bình thường trên thế gian mà thôi. Không khống chế được cuộc đời, tất nhiên tỉ lệ gặp phải loại chuyện này sẽ cao hơn một chút."
Khác với Lương thúc già nua, nam nhân này vĩnh viễn sắc bén như dao.
Lương thúc cười khẽ.
Hắn cảm thấy vị khách trước mặt có quyền thế không tầm thường, thuộc hạ nhiều vô số. Nhưng có mấy ai có thể làm cho hắn thoải mái cười to?
"Hương vị không tệ."
Tô Bình Nam nuốt miếng cuối cùng: "Ngày mai có món nào đề cử không?"
"Gặp gỡ."
Lương thúc chỉ vào một món ăn khác trên thực đơn: "Khá ngon."
Nam nhân đứng dậy, gật đầu.
Từ Tử San không vào quán ăn khuya một mình.
Có lẽ là lo lắng cho người mới nên Hoàng Văn Chính cố ý bảo một cảnh sát lâu năm có biệt hiệu Lão Thử giả làm bạn trai của nữ hài, chấp hành nhiệm vụ với nàng. Nam nhân trên võ đài như thú dữ, giờ đây vô cùng khiêm tốn. Chiếc xe quá bình thường với tốc độ cực nhanh khiến nhóm cảnh sát phải đổi bốn chiếc xe dọc đường.
Chiếc ô tô lao điên cuồng chạy quãng đường gần một tiếng để đến đây ăn cơm?
Thật kỳ lạ!
Khi nữ hài bảo tiền bối của mình ngồi xuống, nàng nhìn thấy con thú dữ vốn định rời đi đột nhiên nhìn về phía hai người.
Vẻ bình tĩnh trong mắt lập tức biến thành sắc bén.
Điều này làm cho nữ hài lập tức căng thẳng. Không biết từ khi nào nam nhân mới chỉ gặp một lần này lại mang đến cho nàng cảm giác sợ hãi như vậy.
Tô Bình Nam tin tưởng giác quan thứ sáu của mình.
Khi hắn đứng dậy, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác bất an khiến hắn dừng bước.
Mặc dù cảm giác tim đập nhanh không dữ dội, nhưng sự việc xảy ra ắt có nguyên nhân. Với kinh nghiệm lang bạt giang hồ ở thời không kia, nam nhân vô cùng tin tưởng giác quan thứ sáu của mình.
Đây là cảm giác bị theo dõi. Nam nhân dựa vào cảm giác này, ít nhất đã tránh được mấy chục năm lao tù.
Tô Bình Nam híp mắt nhìn quanh một vòng. Rất bình thường.
Ngoài mình và Đỗ Cửu ra chỉ có hai bàn có khách.
Một nữ hài và một cặp tình nhân.
Nam nhân rất bình tĩnh. Cảm giác tim đập nhanh chỉ xuất hiện sau khi đôi tình nhân này vào quán.
Hắn chăm chú quan sát đôi tình nhân vài lần, ghi nhớ đặc điểm ngoại hình của đối phương, sau đó sải bước đi ra ngoài.
"Phù!"
Từ Tử San nhìn như không phát hiện ra, vô thức gọi món. Theo tiếng mở cửa, nàng lập tức thở phào.
Ánh mắt thật đáng sợ!
Thậm chí có khoảnh khắc nữ hài cảm thấy mình đã bại lộ. Trong cơn tức giận, đối phương sẽ đánh mình ngay lập tức.
…
"Có lẽ hai người kia có vấn đề."
Tô Bình Nam trở lại xe thương vụ, sắc mặt lập tức tối sầm.
Nam nhân giống như con sư tử đực bị khiêu khích lãnh địa, ánh mắt không còn bình tĩnh mà đã trở nên hung ác và có tính công kích.
Nét mặt Đỗ Cửu lập tức dữ tợn, hắn làm động tác cắt cổ: "Có cần ta ở đây đợi bọn hắn ra ngoài không?"
"Đừng đánh rắn động cỏ."
Tô Bình Nam ngậm xì gà, nhìn chiếc taxi lúc gần lúc xa qua cửa sổ, trầm ngâm nói: "Hành động của Lục Phiến Môn Cảng thành, cẩn thận kẻo mắc sai lầm lớn. Tra rõ tình hình cụ thể đi."
Lúc này Hoàng Văn Chính vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc Tô Bình Nam có thân phận gì, hắn không ngờ trên đời này có người mang sẵn trực giác của dã thú.
...
Thập Tứ Thủy lâu đời có trụ sở chính của mình.
Mấy lão đầu ngồi trên ghế thái sư, thậm chí có một người tóc đã hoa râm.
"Tên khốn Thượng Hải Tử kia chẳng có trách nhiệm gì hết, chết là chuyện tốt, nhưng bảng hiệu bị hắn làm hỏng rồi."
Dưới bàn thờ Quan Nhị Gia, khói xanh lượn lờ.
Cửu mập ở vị trí giữa mấy người chậm rãi cất lời: "Ai ngồi lên vị trí bang chủ mới cũng được, ta chỉ có một điều kiện, đó là lấy lại đường Quảng thành cho ta."
Duy Ni Tử vẫn luôn im lặng hút thuốc nãy giờ bỗng đứng dậy.
"Thưa các vị trưởng bối, xét về lý lịch hay bối phận, ta cảm thấy mình có tư cách.
Ta thua Thượng Hải Tử chẳng phải vì các ngươi thấy ta không có tiền sao?"
Duy Ni Tử có ngoại hình là con lai. Hắn nhếch môi nở nụ cười, nhìn mấy lão đầu: "Hiện tại có đại gia bỏ tiền giúp ta, vì vậy ta muốn ngồi lên vị trí này."
Nam nhân chỉ vào ghế chủ vị còn trống: "Ta đồng ý với điều kiện của Cửu gia."